Wednesday 27 April 2011

Vai y kien ve bai viet...


Vài ý kiến về bài viết:
"Thơ gửi người Việt Nam yêu nước"

Lý Tuấn


"Bác và Ðảng của ông Du sinh!"

Trong tháng 3 này, trên các diễn đàn điện tử ở hải ngoại xuất hiện bài viết với tựa đề: “Thơ gởi “Người Việt Nam yêu nước” do một “du sinh” có gia đình “dính dáng nhiều đến chế độ CS, có hy sinh, mất mát và cũng được hưởng ân huệ của chế độ hiện nay”, thự danh là “Nguyễn H.”. Đọc bài viết thấy có nhiều điểm đáng quan tâm nên xin có ý kiến về bài viết này.

Đọc qua nội dung bài viết, phải nói là ông “du sinh” đã cho thấy khả năng của một người xuất thân từ lò huấn luyện tuyên truyền của “bác Hồ” mà ra. Thế nên, cái mục đích trước tiên trong bài viết chỉ là cách lập luận: Vừa bôi đen, vừa hạ thấp mọi giá trị thành công của người tị nạn cộng sản ở hải ngoại, nhưng lại kêu gọi đem tiền về nuôi “đảng” ẩn dưới nhóm chữ “dân giàu nước mạnh” – vì: “người Việt sinh sống ở hải ngoại là một bộ phận không thể tách rời của dân tộc Việt Nam (phải hiểu là của đảng cộng sản)” – được nhấn mạnh trong “nghị quyết 7 khóa 9”; từ cửa miệng các chóp bu đỏ và nhan nhãn trên tất cả các hệ thống truyền thông của nhà cầm quyền Hà-nội; nhưng phải chấp nhận mọi sỉ nhục và, nếu, ai phản kháng thì bị coi là “chống cộng quá khích, cực đoan”; ở trong nước thì đi tù!

Ông “du sinh tên Nguyễn H.” viết như sau:

“Tôi đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu, từ những học thuyết kinh tế đến ý thức hệ. Cùng với những hiểu biết về Việt Nam mà tôi có, tôi đã rút ra một vài kết luận. Xin được chia xẻ dưới đây:

“Trong lịch sử nước Việtnam, chúng ta chưa có lúc nào có dân chủ thực sự. Do vậy cả người lãnh đạo (từ trước đến nay) và dân chúng đều hiểu không cụ thể dân chủ là gì. Chính vì thế mà ít người coi trọng dân chủ chứ đừng nói là đấu tranh vì dân chủ.”

“Quá khứ, hiện tại, tương lai là một chuỗi liên tục và thống nhất”. Ông “du sinh Nguyễn H.” đã nhìn lịch sử bằng nhãn quang áp đặt của người cộng sản. Bôi đen và phủ nhận mọi giá trị quá khứ lịch sử để chỉ còn lại lịch sử của người cộng sản, dọn đường cho việc tuyên dương Hồ chí Minh và tuyên truyền cho lịch sử đảng cộng sản Việt Nam trong bài viết. Ông đã phạm lỗi lầm để đi đến quên rằng “các triều đại, các chế độ” chỉ là những phạm trù có tính cách thời gian nhất định của lịch sử rồi sẽ đi qua; chế độ cộng sản ở Việt Nam cũng không thoát ra khỏi phạm trù này.

Với dưới lăng kính của người cộng sản, ông “du sinh Nguyễn H.” đã thẳng thừng mạt sát tổ tiên, không chấp nhận rằng quốc gia nào cũng có từng giai đoạn, từng thời kỳ lịch sử; kiến thức người dân cũng tăng tiến theo những thời kỳ, giai đoạn đó để có ngày nay. Chỉ cần lấy một thí dụ bình thường là nếu so kiến thức của chính ông với người dân ở vào giữa thế kỷ 20 thì sự khác biệt như thế nào? Đã thế, ông còn dùng nó làm đề tài ngụy biện bảo vệ sự thống trị đất nước của tập đoàn cầm quyền cộng sản Hà-nội – vì “dân chúng hiểu không cụ thể dân chủ là gì” – nếu theo quan điểm của ông thì nhân dân Việt Nam phải chịu số phận làm nô lệ cho đảng cộng sản đời đời kiếp kiếp; phản bác cuộc đấu tranh của tập thể tị nạn cộng sản với mớ lý luận mơ hồ nhưng cưỡng ép rằng: “Chính vì thế ít người coi trọng dân chủ – chứ đừng nói là đấu tranh vì dân chủ”. Như vậy, theo ý của ông “du sinh họ Nguyễn”: người tị nạn cộng sản nên làm con cừu ngoan ngoãn chấp nhận mọi quyết định của nhà cầm quyền Hà-nội, không được phản kháng, không được đấu tranh, vì toàn dân Việt Nam, đặc biệt là người tị nạn ở hải ngoại: có biết gì là dân chủ mà đấu tranh vì dân chủ!!!

Tự khoe mình là người “nghiên cứu rất nhiều tài liệu, từ học thuyết kinh tế đến ý thức hệ”, ông “du sinh họ Nguyễn” có thấy và biết lý do nào mà khối cộng sản đã vứt “ý thức hệ cộng sản vào thùng rác lịch sử”? Ông nghĩ sao về cái “ý thức hệ cộng sản này vẫn còn nằm chình ình trong cái gọi là hiến pháp nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”? Còn về kinh tế Việt Nam, theo nhà nghiên cứu (kinh tế) “du sinh Nguyễn H.” thì dễ ợt, người tị nạn cộng sản chỉ cần đem thêm đô về nộp cho đảng là xong, vì số ngoại tệ khoảng 2-3 tỷ đô gửi về nước hàng năm, đối với đảng là số tiền quá ít không đủ để chia chác cho nhau!!!

Khi đã viết: “Dân chúng hiểu không cụ thể dân chủ là gì”, thì người viết phải hiểu cái “chính quyền” đương đại có trách nhiệm, nghiêm túc thực hiện thực hành dân chủ, tức là có nhiệm vụ đề ra những chính sách bảo đảm việc mở rộng thông tin, tôn trọng mọi quyền tự do của người dân… tóm gọn lại là đường lối nhân đạo, thích hợp để hướng dẫn “người dân mở mang kiến thức để họ biết thế nào là dân chủ”; vì chỉ có con đường này dân tộc mới có khả năng tiếp cận với trào lưu thế giới, đất nước mới có cơ hội mở mang, thăng tiến. Nó đã được chứng minh, không cần nói xa, là nhìn vào các quốc gia vùng Đông-nam-á như Đại-hàn, Tân-gia-ba v.v… Đối lại, nhà cầm quyền Hà-nội vẫn khư khư “ôm lấy cái ý thức hệ cộng sản mà thiên hạ đã liệng vào thùng rác và dùng bạo lực áp đặt nó lên đầu nhân dân Việt Nam”, thì đến thế kỷ nào nhân dân Việt Nam mới biết dân chủ nếu không có cuộc đấu tranh loại trừ cộng sản đem lại dân chủ cho Việt Nam? Nhưng, ông “du sinh Nguyễn H.” chỉ với tầm mắt một chiều là nhắm vào nạn nhân!

Khi nói đến lịch sử, ông “du sinh họ Nguyễn” có thấy và nhớ đến biến cố lịch sử xảy ra trên nước Việt Nam mới đây không lâu, là “cuộc thăm viếng Việt Nam, lúc còn tại chức, của cựu tổng thống Hoa-kỳ B. Clinton; thanh niên, học sinh, sinh viên Viêt Nam (ở Hà-nội) đã chào mừng và yêu cầu vị tổng thống này giúp họ thực hiện dân chủ cho Việt Nam”. Có nghĩa là, thanh niên Việt Nam đã trưởng thành và ý thức được thế nào là dân chủ, nhưng ở trong tình trạng có nhiều nguy cơ đến sinh mạng, nhìn ra ngoài thì chỉ thấy nhà tù, nên họ phải có hành động chẳng đặng đừng đó. So sánh với họ, ông “du sinh họ Nguyễn” đã có hành động phỉ nhổ kiến thức về dân chủ của thế hệ trẻ ngày nay nói riêng, nói chung là của dân tộc Việt Nam! Nhưng giờ đây, ông vênh váo lên mặt thầy đời “dạy” tập thể tị nạn cộng sản ở hải ngoại phải làm thế này, thế kia v.v…

Đồng thời, xin nêu ra một chuyện nhỏ, rất nhỏ nhưng cả thế giới đều biết là bác-sĩ Phạm hồng Sơn, người đã dịch một bài Anh-ngữ “thế nào là dân chủ” ra tiếng Việt, ấy thế mà đảng của ông du sinh họ Nguyễn khép tội “gián điệp” và thưởng cho ông bác sĩ này chỉ có, à quên… hình như, 7 năm tù thêm 3 năm quản chế! Chỉ với vài sự kiện nêu trên đủ cho thấy ông “du sinh Nguyễn H.” đã thể hiện tư tưởng, không phải chỉ của riêng ông ta, mà phải nói là của cả nhà cầm quyền Hà-nội, không muốn có dân chủ ở Việt Nam để họ tiếp tục thống trị đất nước và dân tộc.

“Tôi nghĩ rằng phải Cộng Đồng người Việt ở hải ngoại phải biết thức thời, hãy đóng góp làm dân giàu nước mạnh rồi đồng thời tìm cách giáo dục cho CSVN thấy rằng đa đảng đa nguyên là điều tốt nhất cho đất nước. Giáo dục cho họ thấy rằng bỏ CS đi làm Việtnam có thêm bạn bớt thù. Cho rằng chế độ CS không còn phù hợp nữa vì nó chỉ kìm hãm sự phát triển của đất nước. Việtnam vẫn sẽ là Việtnam, mạnh hơn giàu hơn chứ không phải là bỏ CS rồi Việtnam sẽ rơi vào tay ngoại bang (vẫn còn người trong nước tin như vậy).”

Đọc những lời trên, nếu không cẩn thận thì sẽ bị vướng vào bệnh “nở lỗ mũi” rồi quên hết mọi việc, để không nhận ra cái bẫy của ông “du sinh họ Nguyễn” cố tình đưa người tị nạn vào con đường hoang tưởng, sống với cái bánh vẽ hoang tưởng, như đảng của ông ta dùng bộ máy chuyên chính là công an, quân đội và tòa án tròng cái chủ nghĩa cộng sản không tưởng lên đầu nhân dân Việt Nam. Dù vậy, ta cũng thấy được cái ý định của ông “du sinh” này và cũng là của đảng cộng sản: đô-la phải đi trước mọi việc, sau đó mới tính đến những chuyện khác – đó là cách đánh phủ đầu cho con mồi bị nhừ đòn, hoa mắt rồi mới vỗ về bằng cách “ân cần” mời mọc: “… hãy đóng góp làm dân giàu nước mạnh…”

Có khi nào ông “du sinh” làm bài tính nhẩm ra bao nhiêu tỷ đô mà người tị nạn đóng góp trong suốt gần ba thập niên qua? Xin thưa, cứ cho là con số nhỏ nhất, cũng phải ít ra là 50 tỷ đô. Số ngoại tệ đó được xử dụng vào việc ích nước lợi dân nào, xin ông “du sinh” cho biết? Hay hầu hết chui vào các chương mục của các quan lại đỏ, nên đảng của ông mới có nhiều triệu phú, một số tỷ phú… ông “du sinh” có thấy điều này không? Xin ông “du sinh” cho biết là người tị nạn ở hải ngoại phải “đóng góp thêm bao nhiêu tỷ đô nữa”?

Cái bánh vẽ hoang tưởng của ông “du sinh Nguyễn H.” nằm trong câu “… tìm cách giáo dục cho CSVN thấy rằng đa đảng đa nguyên là điều tốt nhất cho đất nước”, để người tị nạn cảm thấy mình được kính trọng vì cũng là “công dân của nước CHXHCN/VN”. Cái xảo thuật tuyên truyền mị dân, vơ đũa coi người tị nạn là công dân cộng sản, ông “du sinh họ Nguyễn” không ngại ngùng “dạy” người tị nạn phải làm đủ mọi thứ, nhưng lờ đi không đưa ra đường lối nào, biện pháp nào… để giáo dục đảng cộng sản, khiến người đọc phải phì cười và gọi là “hoang tưởng như chủ nghĩa cộng sản”.

“Tìm cách giáo dục đảng CSVN” nghe thật kêu đến khoái lỗ tai, và cứ tưởng như mình là ông thầy giáo trước đứa học trò cứng đầu. Nhưng chợt thấy nỗi buồn dâng lên vì nhận ra rằng người như ông “du sinh và gia đình” thuộc hạng có công, có hy sinh, mất mát và đang hưởng ân huệ của chế độ, nghĩa là có vai, có vế với chế độ nhưng không thèm “giáo dục” đảng… mà lại xúi người tị nạn, tức là “ngụy, phản động”, thì làm sao “giáo dục được đảng cộng sản”! Thành ra, đây chỉ là đòn hư chiêu (không tưởng) lừa người tị nạn đem tiền về hợp tác mà tác dụng của nó là vừa làm giàu cho đảng, vừa dập tắt được cuộc đấu tranh.

Một đề nghị với quý bạn đọc là hãy tưởng tượng, suy nghĩ tìm con đường nào hay nhất để tập thể tị nạn cộng sản chúng ta có thể thực hiện được việc: giáo dục đảng cộng sản để chúng thấy rằng đa đảng đa nguyên là điều tốt nhất cho đất nước. Hay, bằng cách “nộp thêm tiền của và làm tay sai cho chúng” như ý kiến của “du sinh họ Nguyễn”; hay đấu tranh?

Thực ra, cuộc đấu tranh vì dân chủ, nhân quyền… của tập thể tị nạn suốt gần ba thập niên mới chính là bài học: mở ra con đường để đảng cộng sản thấy đó là điều tốt nhất cho đất nước. Nếu chúng tiếp tục ù lỳ thì cái hậu quả không ai có thể lường trước được. Đây mới chính là điều ông “du sinh Nguyễn H.”, nếu thực tình vì sự tiến bộ, vì hạnh phúc, vì cơm no áo ấm… của người dân Việt Nam, đã đến lúc ông gióng lên tiếng chuông và đem nó về nước mà giáo dục đảng cộng sản!!!

Cũng chính những cuộc đấu tranh có hiệu quả của chúng ta, chúng mới đẻ ra những loại lý luận ru ngủ như thế đó!

Đọc lại câu trên một lần nữa, sẽ thấy cách viết có vẻ “chống cộng sản nhưng thực tế thì lại sợ cộng sản mất quyền lãnh đạo” đất nước Việt Nam. Nó nằm trong đoạn:

“Giáo dục cho họ thấy rằng chế độ CS không còn phù hợp nữa vì nó chỉ kìm hãm phát triển của đất nước. Việt nam vẫn sẽ là Việt nam, mạnh hơn giàu hơn chứ không phải là bỏ cộng sản rồi Việtnam rơi vào tay ngoại bang (vẫn còn người trong nước tin như vậy)”.

Đoạn văn này mang tính hai mặt lừa người đọc… dẫn đến mơ hồ nếu người đọc không bình tĩnh thì sẽ không biết đâu là đúng, đâu là sai sẽ đi đến kết luận không sát với thực tế tình hình hiện nay. Cái hai mặt đó được chia làm hai vế trong câu văn như sau:

a- Đối với người không cộng sản (chưa cần nói đến những người chống cộng sản) đã thấy sự tàn ác, tồi tệ mọi mặt của chủ nghĩa cộng sản chứ không riêng về kinh tế từ khi cái chủ nghĩa này ra đời. Vậy thì cái vế thứ nhất: “Giáo dục cho họ thấy rằng chế độ cộng sản không còn phù hợp nữa vì nó chỉ kìm hãm phát triển đất nước”, có gì mới lạ? Ý nghĩa thực của câu này là gì?

Thực chất của câu này chỉ là sự bào chữa cho Hồ chí Minh và sự ra đời của đảng cộng sản Việt Nam là đúng, là đáp ứng mong muốn của toàn dân Việt Nam, có công đánh thực dân Pháp giành độc lập, được diễn tả khéo léo trong bài viết. Cũng trong bài viết, vì thời thế từ khi Hồ chí Minh và đảng cộng sản ra đời cho tới khi đảng “đổi mới, mở cửa” hoàn toàn khác nhau (lờ đi sự sụp đổ của CNCS). Sự khác biệt là tình thế ngày nay mọi quốc gia đều nằm trong tiến trình toàn cầu hóa kinh tế. Sự thay đổi này xảy ra quá đột ngột nên chúng chưa kịp trở tay để thích ứng với tình thế mới; vì, nếu không có toàn cầu hóa kinh tế thì Việt Nam vẫn “đẹp như mơ” dưới chế độ cộng sản. Như vậy, tình trạng tồi tệ ở Việt Nam hiện nay là không do lỗi của đảng cộng sản Việt Nam, mà do lỗi ngoại cảnh khách quan gây ra. Và, điểm đặc biết nhất, nếu người tị nạn cộng sản không muốn thấy chế độ cộng sản ở Việt Nam; muốn đất nước tốt hơn thì phải đem thêm tiền về “nộp cho đảng” để đảng “bỏ” cộng sản, nhưng vẫn phải chấp nhận đảng lãnh đạo dù dưới hình thức khác. Từ vận hành này, xin quý vị độc giả đi vào điểm “b”;

b- Khi đọc câu: “Việtnam vẫn sẽ là Việtnam, mạnh hơn giàu hơn chứ không phải bỏ cộng sản rồi Việtnam rơi vào tay ngoại bang (vẫn còn người trong nước tin như vậy), ta có thắc mắc và nghĩ là tại sao lại có câu viết mập mờ tối nghĩa như vậy?

Mới đọc thì thấy ngay hình bóng là đảng cộng sản Việt Nam muốn bỏ chủ nghĩa cộng sản, nhưng câu thòng – vẫn còn người trong nước tin như vậy – mới là điểm chính, vì chúng muốn chúng ta có ấn tượng, hoặc lờ mờ hiểu rằng chúng đang có khó khăn vì còn những “phần tử cực đoan trong đảng” chống đối, có nghĩa là dấu đi cái sự “nhất trí” ôm chủ nghĩa xã hội để tiến lên chủ nghĩa cộng sản… Thực ra, chẳng có cái chủ nghĩa nào hết, đó chỉ là cách tung hứng chữ nghĩa để lừa người tị nạn, không ngoài việc giữ cho bằng được quyền thống trị đất nước, nếu một mai tình thế bắt buộc chúng phải thay đổi. Trong hiện tại, chưa đến nỗi nguy hiểm, thì đây là phương cách vuốt ve moi tiền người tị nạn.

Câu này cũng còn có nghĩa là “đảng cộng sản cũng yêu nước, cũng bảo vệ đất nước chứ không có bán nước” nên mới có cụm chữ “(sợ) rồi Việt Nam rơi vào tay ngoại bang”, mang sự phân bua là từ xưa đến nay đảng cộng sản không hề bán nước, cũng yêu nước và bảo vệ đất nước như người tị nạn, như chế độ Việt Nam Cộng Hòa! Xóa nhòa đi cái tội xâm lăng nước Việt Nam Cộng Hòa; cái tội dâng đất, nhượng biển và các hải đảo cho quan thầy Tàu cộng v.v… Và, nếu thay thế hoàn toàn chế độ cộng sản, đảng (vẫn còn người trong nước tin như vậy) lo sợ Việt Nam sẽ rơi vào tay ngoại bang; cái thâm ý đích thực của nó là “Việt Nam sẽ không rơi vào tay ngoại bang nếu đảng vẫn lãnh đạo” (!) – một cách chơi chữ hù dọa, biện luận cho lý do độc quyền thống trị đất nước hôm nay và cả tương lai – Đây mới là thực chất của vấn đề lừa mà câu thòng nằm trong hai cái dấu ngoặc che cái lừa đó. Còn những tồi tệ, giết dân, bán nước, xin người tị nạn thông cảm, vì những thứ đó không do Hồ chí Minh và đảng mà do tình hình thế giới, do bọn cực đoan trong đảng gây ra mà thôi. Một cách chạy tội và xác định đất nước Việt Nam là của riêng của đảng cộng sản!!!

“Hình tượng Hồ chí Minh vẫn “thiêng liêng” ở rất nhiều người Việtnam. Cộng Đồng VN hải ngoại cần phải hết sức khôn khéo trong chuyện này. Tôi thì không thích Hồ chí Minh gì nhưng vẫn phục. Ông ta là một người tin vào điều mình làm là đúng và đấu tranh cho đến cùng lý tưởng đó. Đây cũng là một điều đáng kính trọng. HCM đã làm được điều lớn, như sáng lập ra Đảng CS Pháp (lúc đó nhiều dân đen Việtnam còn chưa biết chữ nữa) và lập nên Việt minh đánh thực dân Pháp. HCM chỉ phạm sai lầm khi quyết định theo đường lối cộng sản từ năm 1954.”

Như đã trình bày ở phần trên về những – trí thức, kiến thức, nghiên cứu đủ mọi thứ chuyện – của ông “du sinh Nguyễn H.”; thì tới đoạn trích nêu trên, ông “du sinh” này mới cho thấy sự “bóp méo lịch sử” của ông ta. Cái bóp méo đó là dấu diếm quá trình sai lầm của “Hồ chí Minh từ khi gia nhập cộng sản sau khi đến Pháp năm 1911. Hồ chí Minh đã tự nguyện làm tay sai cho đế quốc đỏ Nga-xô cộng sản với cái tên Line, trở thành một cán bộ Cục Phương đông, một gián điệp lãnh lương của quốc tế 3 cộng sản… chứ không phải sai lầm từ 1954!” Đã thế, ông “du sinh” còn bốc thơm Hồ chí Minh tới đỉnh mây xanh rằng “Hồ chí Minh đã làm được điều lớn, như sáng lập ra đảng cộng sản Pháp…” tức là một người với tầm vóc cực lớn của quốc tế cộng sản, là vĩ nhân; ông “du sinh họ Nguyễn” quên rằng các thư viện của nước Pháp vẫn còn đầy đủ những hồ sơ về sự ra đời của đảng cộng sản Pháp! Về điều này, ông “du sinh” lòi ra điễm mâu thuẫn thành người đọc nhận ra được cái sai cố ý và đưa ra câu hỏi là: “Hồ chí Minh lập ra đảng cộng sản Pháp năm nào (?) – mà ông lại nói chắc như đinh đóng cột là “bác Hồ” chỉ quyết định theo đường lối cộng sản từ năm 1954?”

Việc ông “du sinh họ Nguyễn” thích hay không thích, phục hay không phục Hồ chí Minh, đó là quyền tự do của ông; đối với người tị nạn thì quyền tự do “thích, ghét, phục” của mỗi cá nhân đều được tôn trọng. Nhưng ông “du sinh” lại đem cái không thích, phục của mình làm nội dung trọng yếu trong bài viết chính trị “dạy khôn” tập thể người tị nạn, không ngoài mục đích dùng nó làm bối cảnh tuyên truyền đánh bóng cho Hồ chí Minh, hợp với ý đảng cộng sản là muốn cộng đồng tị nạn phải tôn thờ “con yêu râu xanh” này. Đó là cốt lõi của “không thích nhưng vẫn phục”, vì “cái phục đánh bạt cái thích”, vì đây là chính trị, vì Hồ chí Minh là thần hộ mạng cho việc nắm quyền của tập đoàn cộng sản Hà-nội. Cách thức này là chiến thuật “tằm ăn dâu” để từ từ thẩm thấu vào tư tưởng người tị nạn, để trở thành thói quen và rồi chấp nhận Hồ chí Minh cũng là thần tượng của mình dù không thích nhưng vẫn phục như ông “du sinh Nguyễn H.”!

Sau cái “phục đá bay cái thích”, ông “du sinh Nguyễn H.” ca ngợi Hồ chí Minh rằng: “Ông ta là một người tin vào điều mình làm là đúng và đấu tranh cho đến cùng lý tưởng đó”. Hay lắm với những ngôn ngữ êm dịu để nói lên niềm tin và lý tưởng của Hồ chí Minh. Cứ tạm như thế đi. Bởi vì, nếu có phản bác ý kiến đó để nói rằng “niềm tin và lý tưởng của Hồ chí Minh là dùng xương máu nhân dân Việt Nam, đưa vào cuộc chiến tranh vũ trang mở rộng thuộc địa cho đế quốc đỏ Nga-xô”, ông “du sinh” sẽ buồn lòng và nhảy dựng lên hô to rằng người tị nạn lúc nào cũng nói xấu “bác Hồ” của ông. Tuy nhiên, xin trình bày ra đây ý kiến để quý độc giả so sánh:

“Hồ chí Minh tin vào điều mình làm là đúng và đấu tranh cho đến cùng với lý tưởng đó.”

Ba triệu người tị nạn cộng sản ở hải ngoại cũng:

Tin vào điều mình làm là đúng (xin nhấn mạnh: ba triệu người), sẽ đấu tranh đến cùng cho đến ngày chủ nghĩa cộng sản, tư tưởng Hồ chí Minh và chế độ phi nhân của nó phải bị loại khỏi Việt Nam. Đó là lý tưởng và niềm tin không phải của riêng người tị nạn cộng sản, mà phải nói là của dân tộc Việt Nam!

Đối với người cộng sản thì Hồ chí Minh là hình tượng “thiêng liêng”; đối với dân tộc Việt Nam thì Hồ chí Minh chẳng có gì “thiêng liêng” mà chỉ là hiện thân Lê chiêu Thống của thế kỷ 20, người tị nạn cộng sản chẳng cần phải “khôn khéo” và bận tâm cho mất thì giờ. Xin đừng áp đặt cái hình tượng Hồ chí Minh của các ông lên đầu nhân dân Việt Nam. Nếu ông “du sinh” không đồng ý thì nên về Việt Nam hỏi Kim Hạnh vì sao mất chức tổng biên tập tờ Tuổi trẻ cách đây vài năm, như là một thí dụ điển hình.

“Dùng hình bóng chống Cộng của Việtnam Cộng Hòa (VNCH) sẽ làm cho rất nhiều người dị ứng. Thứ nhất là các chính phủ dưới thời VNCH cũng không phải là các chính phủ thực tốt. Cũng tham nhũng, buôn lậu, ma túy đủ thứ (tôi đọc những tài liệu này không phải từ phía cộng sản mà từ báo chí, sách vở ở hải ngoại). Trong thời gian này việc này hầu như không xảy ra ở ngoài Bắc. Thứ hai là, VNCH không làm cho dân hiểu được thực sự ý nghĩa cuộc chiến tranh này là gì. Một sai lầm về việc tuyên truyền ý thức hệ. Điều đó làm cho nhiều người dân của miền Nam không thiết tha với việc bảo vệ đất nước chống lại cộng sản. Người nào giàu thì bỏ tiền khỏi phải đi lính, người nghèo thì bị bắt đi lính nhưng trong lòng chửi rủa số phận sui xẻo. Điều này không xảy ra ở ngoài Bắc lúc đó.”

Nếu không có cuộc xâm lược bằng quân sự của Hồ chí Minh và đảng cộng sản, miền Nam Việt Nam đã không có chính phủ “tham nhũng, buôn lậu, ma túy đủ thứ…” như ông nêu ra. Giả dụ rằng các loại chính phủ xấu đó xuất hiện ở miền Nam chúng tôi trong hòa bình, thì với thể chế dân chủ tự do, người dân miền Nam vẫn có thể giải quyết bằng cách lật đổ cái chính phủ bê bối đó trong tình trạng ôn hòa bằng lá phiếu của mình (xin nhớ rằng: bầu cử ở miền Nam không phải kiểu “đảng cử, dân bầu” như ở miền Bắc). Thế thì cái “chính phủ” tồi tệ gấp ngàn lần hiện nay ở Việt Nam – người dân Việt Nam phải dùng biện pháp hòa bình nào để thay thế? Chúng tôi muốn biết cao kiến của ông “du sinh Nguyễn H.”!!!

Một vấn đề khác xin đưa ra đây là tại sao ông “du sinh Nguyễn H.” đòi bỏ “hình bóng Việt Nam Cộng Hòa” và hình tượng “Quốc kỳ Vàng Ba Sọc Đỏ” của chúng ta”? Xin tóm gọn với hai ý kiến:

1) Nước Việt Nam Cộng Hòa là một quốc gia hợp pháp được quốc tế công nhận, cũng chính Hồ chí Minh đã ký công nhận trong hiệp định đình chiến ở Genève năm 1954. Rồi cũng chính Hồ chí Minh và đảng cộng sản xâm lược nước VNCH bằng quân sự theo tiến trình mở rộng thuộc địa cho đế quốc đỏ Nga-xô. Nếu đồng tình theo lập luận của ông “du sinh”, có nghĩa là người tị nạn hợp pháp hóa cuộc xâm lược miền Nam Việt Nam của Hồ chí Minh và đảng cộng sản “là chính nghĩa”; cuộc đấu tranh hiện nay của người tị nạn sẽ trở thành vô nghĩa vì không có chính nghĩa;

2) Chấp nhận ý kiến của ông “du sinh họ Nguyễn” là tự nguyện chặt một cánh tay mình, cuộc đấu tranh của chúng ta sẽ tự nhiên sụp đổ. Lúc đó, người tị nạn cộng sản tự biến mình thành công dân của nước CHXHCN/VN, phải chấp nhận “hình tượng Hồ chí Minh và cờ đỏ sao vàng” – là chuẩn nhận câu nói: “Tôi không thích Hồ chí Minh gì mấy nhưng vẫn phục” là đúng, là chân lý!

Không cần phải giải thích dài giòng, chúng ta cũng thừa hiều thành phần nào ở trong nước, kể cả ở hải ngoại dị ứng “hình bóng chống cộng của Việt Nam Cộng Hòa và hình tượng Quốc kỳ Vàng Ba Sọc Đỏ”!!!

“Nhiều người dân (đặc biệt là người miền Bắc) không muốn chế độ VNCH, cùng với lá cờ vàng ba sọc đỏ, quay lại nắm chính quyền, cho dù chế độ CS ở Việt Nam có bị loại bỏ đi chăng nữa. Xin được nhắc lại những người có tâm huyết chống đối chế độ CS mới bị tù đày hay kềm kẹp này đều là những kẻ sỹ phu Bắc Hà (Lê chí Quang, Phạm hồng Sơn, Trần Độ, Nguyễn khắc Toàn) chứ không thấy ai có dính dáng đến chế độ VNCH cả. Tôi nghĩ là cần phải có sự thay đổi về mặt hình tượng, tư tưởng để tất cả người dân trong nước cảm thấy mình đấu tranh cho một cái gì đó đẹp hơn, mới hơn, thay vì là một hình tượng của một chế độ thua trận từ cách đây 30 năm.”

Suốt 30 năm qua, chưa có bất cứ cá nhân nào trong thể chế VNCH tuyên bố những người đấu tranh cho dân chủ ở trong nước có dính dáng đến chế độ VNCH. Nhưng phải nói là cuộc đấu tranh của người tị nạn đã trở thành bức tường dựa cho những người yêu nước đó. Những người trẻ trí thức đó quả thực là người Việt Nam chân chính, đúng là sỹ phu Bắc Hà, và thực tâm đấu tranh cho một nước Việt Nam dân chủ tự do (ngoại trừ Trần Độ) nên đã bị đảng cộng sản của ông đàn áp, bỏ tù. Người tị nạn đã tự nguyện ủng hộ và đấu tranh cho sự an toàn của những người trẻ đó! Thế còn ông “trí thức du sinh trẻ tên Nguyễn H.” làm cái gì và có lời gì thực tế để tiếp sức, ủng hộ và giữ mạng sống cho những người sỹ phu chân chính đó? Không thấy ông có lời nào hết… ngoài việc “vơ của người làm của mình như “bác Hồ” lập ra đảng cộng sản Pháp và là chủ biên quyển Nhật ký trong tù”; hãnh diện nhập nhằng “ăn có” làm như mình cũng thuộc nhóm “sỹ phu Bắc Hà”. Xin được tỏ lòng lo lắng cho sinh mạng của những người bạn sỹ phu Bắc Hà đang bị tù!

Sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản cho thấy những quốc kỳ cũ của những quốc gia Đông-âu, kể cả Nga-xô đã bị “cờ đỏ” vùi dập đến 70 năm, đã hồi sinh với sự vui mừng của nhân dân ở những quốc gia đó. Riêng về nước Đức, sự thống nhất nước này dưới lá quốc kỳ Tây Đức, cũng đem lại vui mừng cho nhân dân Đông Đức… Thế còn Việt Nam?

Sau 30-4-1975, một làn sóng từ chóp bu cao nhất của đảng cộng sản đến người dân ào ào “di cư” từ miền Bắc vào miền Nam. Riêng về dân chúng miền Bắc, đối với người miền Nam thì không có thắc mắc gì hết vì luôn nhớ câu nói của các cụ ta là “cây lành chim đậu” và họ là người dân Việt Nam. Xin ông “du sinh” cho biết là có bao nhiêu người dân miền Nam đã ào ào dọn nhà cửa ra đất Bắc để sống dưới thiên đường cộng sản không có tham nhũng, buôn lậu, ma túy đủ thứ… như ông đã khoe? Còn các quan lại đỏ? Xin ông “du sinh” cho ý kiến!

Sau những lý luận bảo đảm cho sự thống trị đất nước của đảng cộng sản nếu bị bắt buộc phải thay đổi, ông “du sinh” bắt đầu thủ diễn vai trò nhà thuyết khách cho có vẻ khách quan của người yêu nước, với vai trò đứng giữa “hòa giải” để đi đến “hòa hợp” giữa trong và ngoài nước và phải đặt dưới sự thống trị của đảng cộng sản (điều này ông “du sinh” không dám thẳng thắn nói ra). Để vai trò thành công hơn, ông “du sinh” trách đảng bằng cách nêu lên mặt tiêu cực của xã hội như phụ nữ Việt Nam bị “mua” để làm vợ Đài-loan, làm gái giang hồ v.v… (để đánh đòn tâm lý và làm người tị nạn tin tưởng ông ta hơn vì hiện nay vấn đề này đang sôi nổi ở hải ngoại), rồi nêu quan điểm về đảng cộng sản:

“Dựa trên quan điểm lịch sử, tôi hoàn toàn chính xác khi cho rằng thời kỳ Đảng CS lãnh đạo là một trong những thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam”.

Tiếc rằng ông “du sinh” không cụ thể đưa ra cốt lõi của vấn đề sau khi bôi đen, phản bác lịch sử đất nước để chỉ còn công trạng của Hồ chí Minh và đảng cộng sản. Cứ tạm coi như ông “du sinh” đã có nhận định của một người thức thời nhưng lại không có hành động thực tế để tiếp tay những người đấu tranh để loại bỏ cái đảng đã đưa đất nước vào đen tối nhất lịch sử; thành ra đây chỉ là hoạt cảnh của một vở tuồng mà diễn viên “du sinh Nguyễn H.” trình diễn bằng cách nâng niu con gà và giới thiệu với khán giả người tị nạn cộng sản ở hải ngoại rằng: “Thưa quí vị, con gà (đảng cs) này mới lớn nên gáy chưa hay, chờ được tẩm nghệ đô-la từ hải ngoại, nó sẽ gáy hay hơn!” Nói giản dị hơn, ông “du sinh” ca ngợi “bác và đảng cộng sản” = 10; phê bình lơ phơ, lất phất = 1.

Nói tóm lại, tất cả những mặt tiêu cực, những trách cứ… đảng, chỉ là hình thức tuyên truyền cho phù hợp với tình thế và phải có lợi cho đảng cộng sản thì mới được phép phổ biến. Vì từ xưa cho tới nay, chưa có ai chứng minh được đảng cộng sản nói thật, dù chỉ một lần!

Trước khi chấm dứt bài viết này, xin trích câu: “Tôi xin dành những lời cuối cùng cho Đảng CSVN, lời nói của một người yêu nước chân chính” của ông “du sinh”; người viết bài này thấy còn thiếu… chưa đủ ý nghĩa, xin ông “du sinh Nguyễn H.” cho phép viết thêm vào vài chữ nữa thì câu viết của ông mới rõ nghĩa hơn, giá trị hơn, người tị nạn cộng sản ở hải ngoại sẽ có cảm tình hơn, như sau:

“Tôi xin dành những lời cuối cùng cho Đảng CSVN, lời nói của một người yêu nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam chân chính!”

Biển Ðông trích từ sách "Cờ Vàng - Cờ đỏ" 2 của tác giả Lý Tuấn