Friday, 22 March 2019

Tin Chó Chết


Người Phưong Nam



Wednesday, March 20, 2019

"Tin Chó Chết" - Huy Phương




Theo danh từ báo chí “tin chó chết” là loại tin vô giá trị, quá nhỏ, không nên có trong một trang báo. “Tin chó chết” cũng thường được gọi là tin “xe cán chó…” là loại tin không ai cần biết, không làm ai quan tâm và nó cũng không ảnh hưởng đến ai. Các cơ quan báo chí truyền thông thường quảng cáo là mình có tin tức được cập nhật mới và nhanh nhất trong ngày về quốc tế, quốc nội trong các địa hạt pháp luật, xã hội, đời sống, chính trị, kinh doanh, kinh tế, công nghệ thông tin, game, giới trẻ, văn hóa, giáo dục, thể thao…

Loại tin lớn như Tổng Thống John F. Kennedy bị ám sát hay quân đội đảo chánh ở Thái Lan, nhưng cũng có những loại tin vặt vãnh như sở cứu hỏa vừa cứu một con chó rơi xuống giếng sâu, hay một em bé vừa nuốt phải một cây đinh nhỏ phải đưa vào bệnh viện. Tin lớn vì có liên quan đến vận mạng của một quốc gia, tin nhỏ nhưng người ta quan tâm vì thương yêu súc vật hay học hỏi kinh nghiệm trong việc chăm sóc con cái.

Về những khuôn mặt công cộng như nhân vật chính trị, tài tử sân khấu và điện ảnh, ca sĩ, thể tháo gia thì được các ký giả theo dõi, có khi rình mò, xâm nhậm vào nơi riêng tư để nghe lén, quay phim chụp hình để có những bản tin hấp dẫn cho những người hâm mộ họ. Nguồn tin một cô ca sĩ có bồ mới hay một tài tử có cái răng sâu cũng có thể trở thành một bài báo nhiều người tranh nhau đọc. Trong cái thế giới các “fans” có thể cúi xuống đế hôn mặt ghế mà thần tượng họ vừa nhấc đít bỏ đi, hay vật vã chen nhau ở phi trường ôm nhau khóc để đón một ca sĩ thời thượng Yesung hay nhóm Super Junior, thì loại tin xẩy ra chung quang “sao” rất được nhóm độc giả đặc biệt này quan tâm theo dõi!

Những tờ báo đăng loại tin này được xếp hạng là “báo lá cải!” (feuille de chou).

Nên hiểu lá cải ở đây là những tờ báo giật gân câu khách, có nghiệp vụ thấp kém, đưa tin không có nguồn đáng tin cậy, bất chấp các giá trị đạo đức nhằm mục tiêu gây sự chú ý của một số đông người, số phát hành rất lớn và lẽ cố nhiên là những tờ báo giàu. Những tờ lá cải nổi tiếng ở Anh Quốc có thể kể đến Daily Mail, Daily Express, rất giật gân, không thiếu cảnh hở hang trên trang báo. Độc giả của những tờ báo loại này không ít, Bild, tờ báo lá cải ở Đức có số lượng phát hành hơn 4 triệu bản mỗi ngày.

Có người cho rằng ở Việt Nam không hề có báo lá cải vì tất cả các cơ quan báo chí đều do nhà nước quản lý, dưới sự chỉ đạo của đảng, nhằm thông tin và tuyên truyền chứ không phải nhằm mục đích kiếm lợi nhuận, nhưng ở Việt Nam có một số tờ báo lá cải chạy theo những thị hiếu thấp kém của quần chúng, đăng những tin tức rẻ tiền. Gộp lại chúng ta có thể kết luận, trên báo lá cải, thường có loại tin chó chết!

Sau khi chiếm miền Nam, Bộ Công An CS đã phát hành những tờ báo Công An Nhân Dân ở Saigon, Hà Nội và ở nhiều địa phương. Đây là tờ báo bán chạy nhất, không những được bày trên sạp báo, mà còn được đưa vào tận các hóc hẻm của khu phố, ở bến xe, được dân lao động tranh đọc, lẽ cố nhiên là số bán bỏ xa những tờ báo chính thống của đảng như tờ Nhân Dân. Báo Công An Nhân Dân nhắm vào thị hiếu của đa số quần chúng, chuyên đăng những tin giật gân như giết ngươi, trộm cắp, hiếp dâm, lường gạt tình- tiền, ly dị, đánh ghen… là những nguồn tin trong địa hạt do công an phụ trách, điều tra, va chạm hằng ngày mà không cần phải có một hệ thống phóng viên đi lượm tin.

Đây là một tờ báo lá cải đúng nghĩa nhất hiện có ở Việt Nam.

Có những bản tin mà bạn đọc thấy vô duyên, không cần thiết cho đời sống của mình và vì mình cũng không có nhu cầu quan tâm, thì đó chính là loại “tin chó chết!”

Ngày nay, loại tin này đầy dẫy trên báo chí Việt Nam. Câu chuyện Việt Nam tham gia trận bóng Á Châu là chuyện “lớn” theo thị hiếu của dân Việt Nam, nhưng nguồn tin “Bố Mẹ đón Quang Hải về nhà bằng nồi.. lẩu bò” thì quả là quá đáng! Bản tin “Khả Ngân nấu món bánh mì xíu mại đã khách ngày Tết” cũng thuộc loại tin tương tự.

-“Ốc Thanh Vân xúc động khi Mai Phương lái xe đến chúc Tết.”

– “Hoàng Yến Chibi vào bếp nấu canh rau củ.”

– “Em chồng Tăng Thanh Hà học gói bánh Tét.” Chuyện Tăng Thanh Hà gói bánh Tét đã là câu chuyện nhảm, em chồng TTH học gói bánh thì có gì quan trọng?

Những câu chuyện về các “sao” khoe của, báo lá cải nước ngoài có lẽ cần theo gót Việt Nam:

-” Phan Thị Mơ được bạn trai tặng nhẫn 5.5 tỷ đồng.”

– “Hồng Dung đi giày Gucci nghìn đô la.”

– “Dung Mạnh, Tiến Minh mặc sơ mi của Than Browne.”

– “Á Hậu Huyền Mi khoe em trai cao 1m74.”

Đúng là xã hội này hết chuyện khoe!

Một chuyện cần nói thêm là hiện nay ở Việt Nam, trong khi hàng chục nghìn thiếu nữ vì nghèo đói, phải chịu ép thân lấy chồng Đài Loan, Trung Quốc là chuyện khá phổ biến, nhưng bị quên lãng, có khi không được khai thác trên báo chí, thì chuyện con gái Việt lấy chồng ngoại quốc “tại chỗ” được xem như là “mốt” thời thượng, được báo chí tô son, vẽ phấn. Đây rõ ràng là niềm mơ ước của các thiếu nữ, cho nên cuộc hôn nhân nào giữa một trai “Tây” và gái Việt cũng được đưa vào loại tình sử của thiên niên kỷ, khiến ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Ngày xưa, chuyện “con gái lấy Tây” bị dư luận dè bỉu chừng nào thì ngày chúng lại được tôn vinh, ca ngợi từng ấy. Chúng ta thử đọc qua vài bản tin trên báo Việt Nam hôm nay:

– “Á Hậu Ảnh 2006 Hoàng Oanh yêu bạn trai Tây,” – “được bạn trai ôm vào lòng đầy tình cảm!”

– “Tình yêu của thầy giáo Đức thay đổi cuộc cô giúp việc Sài Gòn.”

– “Anh kỹ sư Canada sụt 20kg vì yêu cô giáo Việt.”

– “Chàng trai Na Uy phải lòng người mẹ đơn thân qua tiếng ru ầu ơ.”

“Dân nào chính phủ nấy!” thì chúng ta cũng có thể nói, “độc giả nào thì báo nấy!” Nếu không thì còn ai đọc báo công an, ai hân hạnh biết được tin cô em chồng người mẫu nào đó học cách gói bánh Tét, em trai á hậu này cao một thước bảy, á hậu nọ được bồ Tây ôm vào lòng? Phải nói đây là những bản tin rẻ tiền, được xếp loại “chó chết!”

Trước hết báo chí trong chế độ này rõ ràng không tôn trọng và coi thường kiến thức của độc giả, hay cũng có một loại độc giả thấp kép luôn tin theo những gì báo chí đăng tải. Bản tin thời thơ ấu của bí thư Nguyễn Phú Trọng nhà nghèo, hiếu học, phải bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng thay đèn, học thành tài, làm đến chức Tổng Bí Thư, được đăng trùng lặp trên nhiều tờ báo lớn là một ví dụ.

Những bản tin được dàn dựng, nửa đêm giao thừa, tổng bí thư xuất hành đi chúc Tết công nhân hốt rác, trao phong bì cho một nhân vật, mà nhân vật này, mới hôm qua đã đóng vai nạn nhân bị mất tiền, được công an trao lại. Điều này chứng tỏ, giới truyền thông hôm nay rất vụng về, thiếu kiến thức và không có khả năng nghề nghiệp, chỉ có một mục đích là dùng nghề nghiệp để tâng bốc cấp trên, tìm đường thăng tiến. Đây là một nền báo chí bệnh hoạn, hoang tưởng, đi dưới sự soi đường của một chính sách ngu dân!

Người ta thường nói “chó chết, hết chuyện.” Ở đây hoặc là chó chưa chết, hoặc là chó chết rồi mà chuyện vẫn còn.


Huy Phương

www.nguoi-viet.com

------------------------------

Biển Đông 75

22.3.2019


Monday, 4 March 2019

Khi Sự Nhảm Nhí Soán Ngôi Tử Tế


Khi Sự Nhảm Nhí Soán Ngôi Tử Tế


VietTuSaigon




Điều đáng sợ nhất của một quốc gia, một dân tộc là sự nhảm nhí, tính xảo trá, lộng ngôn phát triển và soán ngôi của sự nghiêm túc. Mức độ “mẫu mực” và lan rộng, phổ biến của sự nhảm nhí nhanh đến độ nó trở thành một kiểu ứng xử mới để đi đến chính thống và người ta dùng nó như một thước đo văn hóa hay quyền lực. Điều đó đã xảy ra tại Việt Nam, lúc này.

Một bà Chủ tịch Quốc hội nói một cách không cần suy nghĩ về việc “bỏ một đồng vào đặc khu thì thu về một trăm đồng thậm chí nhiều hơn…”.

Một ông Thủ tướng nói không biết ngại miệng về các đầu tàu kinh tế, cứ đi đến đâu ông cũng phán rằng chỗ đó ngang với Hồng Kông, Singapore, Dubai, Paris… Trong khi cái nơi ông nói chỉ cần một trận mưa nhỏ thì ngập tới lưng quần.

Một ông Bộ trưởng Bộ Công thương nói rằng do thiếu công cụ kiểm tra chuyên nghiệp nên việc kiểm định chất lượng phân ở một số nơi, cán bộ phải dùng miệng để thử.

Cục trưởng Cục bảo vệ thực vật thì cho rằng mức độ độc tố vượt quá mức qui định từ 2 đến 3 lần trong rau củ quả vẫn an toàn và thực tế cho thấy nhiều người dùng nó rồi vẫn không sao.

Cục trưởng Cục đường sắt thì trả lời bâng quơ (như trẻ nít) về việc tuyến đường sắt đô thị Cát Linh – Hà Đông bị đội vốn lên gần 340 triệu Mỹ Kim rằng “chỉ làm sai có chút xíu mà cứ la lối ỏm tỏi trong khi ông làm được nhiều việc mà chẳng có ai khen…

Nói về trẻ em thiệt mạng do tiêm vacine, bà Bộ trưởng bộ y tế cho rằng có nhiều nguyên nhân chưa rõ dẫn đến tình trạng trẻ em tử vong sau khi tiêm vacine.

Nguyễn Phú Trọng thì khen trà Trung Quốc ngon hơn trà Việt Nam và Trung Quốc là người bạn láng giềng ăn đời ở kiếp bởi có ai chọn được láng giềng đâu…

Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam thì cho rằng “nếu chúng ta không giáo dục cho con cháu chúng ta rưng rưng khi hát quốc ca thì đất nước không thể giàu mạnh được…”.

Bộ trưởng Bộ thông tin và truyền thông phát biểu về tình trạng cá chết hàng loạt ở Hà Tĩnh “Nguyên nhân cá chết còn liên quan đến thủ phạm gây ra nguyên nhân đó…”.

Đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước cho rằng “biểu tình là ô danh, đất nước chưa đủ giàu mạnh để chi tiền cho việc ô danh đó”.

Cao Đức Phát, Ủy viên ban chấp hành trung ương đảng Cộng sản Việt Nam thì cho rằng ngộ độc thực phẩm phải lăn ra chết kia mới xử lý được…

Có hàng ngàn câu phát biểu không đụng hàng của giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam trong vài năm trở lại đây. Và gần đây nhất là câu phát biểu của Đào Minh Tú, Phó Thống đốc ngân hàng nhà nước Việt Nam “Nợ công tăng vì giá lợn rớt”.

Đến nước này thì không có cửa ngõ nào để bình luận về độ thông thái và uyên bác của các bác lãnh đạo nữa! Vấn đề người ta muốn bàn tới ở đây là tại sao những con người nhìn mặt mày cũng không đến nỗi u thộn kia lại có thể nói ra được những lời kia?!

Và những câu nói trên phản ánh thái độ, trách nhiệm của người nói nó ra như thế nào? Nó vừa có vẻ bỡn cợt, xem thường người nghe, vừa có chút gì đó dưới mức trí tuệ bình thường… Nhưng đó là phát biểu của giới lãnh đạo.

Điều này chứng tỏ rằng sự tử tế cũng như tính nghiêm túc đã mất hẳn trong giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam, và thay vào đó là những lời phát biểu gàn dỡ, nhảm nhí. Hay nói cách khác, dường như sự nhảm nhí đã soán ngôi của sự nghiêm túc từ bao giờ không rõ.

Ông bà thường dùng câu “ăn no rửng mỡ” ám chỉ những kẻ ăn không ngồi rồi, nhàn rỗi, không biết làm gì, lại nghĩ ra đủ trò để hưởng thụ, phá phách và đương nhiên không ngoại trừ kiểu nói năng lăng nhăng, nhảm nhí càng ngày càng trở nên trầm trọng ở những kẻ này.

Nhưng ở đây, kẻ nói năng nhảm nhí lại là những người lãnh đạo đất nước hoặc chí ít cũng là người đứng đầu ngành, chịu trách nhiệm về sự tồn tại, phát triển của một nhóm ngành nghề, một lĩnh vực, thậm chí một quốc gia.

Người ta nói rằng khi ăn quá no, con người sẽ trở nên mụ mị và buồn ngủ, đầu óc lười suy nghĩ và tính ích kỉ phát triển. Một khi tính ích kỉ phát triển thì người ta sẽ hành xử dựa trên căn bản lười suy nghĩ cũng như bảo thủ, triệt tiêu mọi hướng nghĩ tốt hơn, tích cực hơn suy tính của mình để đạt cho được mục đích.

Và cái thứ mục đích đầy tính ích kỉ và ngụy biện kia luôn gắn với những thứ xảo ngôn, gắn với diễn ngôn đầy tính nhảm nhí và tráo trở nhằm miễn sao phá tan mọi lý lẽ trái chiều cho dù các lý lẽ đó có là chân lý. Bởi càng xảo ngôn, càng nói càng nói quấy, càng nói nhảm nhí, người ta càng dễ đạt được mục đích đẩy mọi thứ vào chỗ rối mù.

Và thử hình dung, trong một quốc gia, một dân tộc mà ở đó các nhà lãnh đạo trở thành những nhà xảo ngôn, mọi thứ nói xuôi cũng được nói ngược cũng xong trong một sinh quyển mờ mờ ảo ảo và nhảm nhí… Liệu đất nước đó có phát triển nổi hay không?

Điều đáng sợ nhất cũng đã đến, đó là sự nhảm nhí được chính qui hóa, nó trở thành diễn ngôn thường ngày của những nhà lãnh đạo. Và hệ quả của việc này là không nhỏ một chút nào, những vấn đề nghiêm túc của quốc gia, dân tộc bị hô biến thành chuyện chơi đùa, giễu nhại của cả người nói và người nghe. Đến một mức độ nào đó, thì sự việc tiến đến chỗ “lộng giả thành chân”. Nghĩa là cái dối, cái nhảm cứ nói đi nói lại, lập đi lập lại sẽ thành điển cổ, thành chuẩn mực của xã hội.

Và hình như cái thứ chuẩn mực nhảm nhí đó đang được phổ biến một cách sâu rộng và toàn triệt ở Việt Nam lúc này. Dường như đi bất kì đâu, từ dinh ông Tổng cho đến phủ ông Thủ cho đến cơ quan bà chủ tịch rồi cả ở chợ, ở những phòng karaoke, những tiệm massage gội đầu hay quán bia ôm… Đi đâu cũng gặp những kiểu lộng ngôn na ná nhau và sự nhảm nhí trở nên kinh điển và chính thống hơn bao giờ hết!

VietTuSaiGon’s blog
---------------------------

Biển Đông 75

04.03.19