Cờ Vàng - Cờ Ðỏ
“Cờ nào phát xuất từ
Dân tộc Việt Nam?”
=0=0=0=0=0=0=
Lý Tuấn
Lời Biển Đông: Bài viết
đã được phổ biến trên blog này từ lâu; chúng tôi cho phổ biến lại dù rằng me-xừ
cựu đại tá Bùi Tín đã về âm phủ với Hồ và Mác-Lê. Bởi vì, Biển Đông nhận thấy cần
phải duyệt lại quá khứ để rút kinh nghiệm làm hành trang cho cuộc đấu tranh hiện
tại và tương lai…; mà, rút từ bài học của cựu phó tổng biên tập báo Nhân Dân là
đại tá Bùi Tín đã để lại nhiều bài học về tuyên truyền lừa đảo của đảng cộng sản
Việt Nam – tuy chúng “có chút ít thay đổi” vì đã trở thành triệu phú, tỷ phú đô
la…, cũng như tình thế cơm không lành – canh không ngọt (?) với quan thầy Tàu cộng
hiện nay; không biết đây có phải là sự thật hay chỉ là vở kịch của những người
cộng sản Việt Nam.
Nói tóm lại,
ta phải luôn đề cao cảnh giác trước mọi hành động
của chúng vì có thể có những biến cố không ngờ
sẽ xảy ra trong tương lai.
===۞===
Nhìn cờ này là thấy ngay đế quốc Liên sô – Tàu cộng
"Bùi
Tín nói là nên giữ cờ này"
Trong
công cuộc đấu tranh nêu cao chính nghĩa Cờ Vàng của cộng đồng người Việt tị nạn
cộng sản để thực hiện ước vọng về dân chủ, tự do, nhân quyền và thịnh vượng cho
đất nước Việt Nam, đang đi vào chiều hướng quyết liệt vì ngụy quyền Hà-nội và
tay chân ở hải ngoại đang cố gắng ngăn chặn, phá hoại, gây rối loạn tối đa.
Bài viết này xin nêu lên ý kiến về nội dung quyển sách
“Mây mù thế kỷ” của cựu đại tá “quân đội nhân dân”, nhà báo Bùi Tín. Theo Bùi
Tín, tập sách đã: viết xong ở Paris (Pháp) tháng 6, 1998 – Sửa chữa, bổ
xung ở Vancouver (Canada) tháng 9, 1998.
Vì cũng muốn “giải tỏa đôi chút những mây mù
còn tồn tại trong nhận thức” hầu có cơ hội nhìn thấy một chân trời Việt
Nam mới tươi sáng hơn, không còn những tư tưởng Mác-Lê-Mao-Stalin-Hồ, như bất cứ
người Việt Nam chính thống nào. Xin nói lên ước vọng đó trên trang giấy trắng mực
đen này.
Đáp lời kêu gọi và khuyên bảo trong những bài viết,
sách của Bùi Tín là “dùng cái đầu lạnh, tỉnh táo…” của mình.
Nghĩ rằng đã đến thời điểm viết ra quan điểm mà không sợ bị cựu đại tá “quân đội nhân dân” gọi là “đầu
chưa lạnh và tỉnh táo” vì, từ năm 1998 đến năm 2003 này, thời gian đủ
dài làm cho cái đầu trở nên “lạnh và đủ tỉnh táo”, để có thể đọc và
nghiền ngẫm ý tứ trong tập sách của cựu nhà báo phó tổng biên tập tờ Nhân dân,
cơ quan tuyên truyền của đảng Việt gian cộng sản. Xin trình bày về một vấn đề
nóng bỏng hiện nay là “Cờ Vàng – Cờ Đỏ”
mà nó có liên hệ đến nội dung của tập sách “Mây mù thế kỷ”, phát hành từ cuối
năm 1998.
==== ۞====
Ngoài lời nói đầu, tập sách của Bùi Tín được viết dưới dạng
thức “hỏi và trả lời”, với tiết mục chính mở đầu cho “Mây mù thế kỷ”, như sau:
“Hỏi
và trả lời với các cựu chiến binh
Việt
Nam, Hoa Kỳ, Úc, Pháp”
Trong phần mở đầu quyển sách, có đoạn Bùi Tín viết:
“… Ước mong của tác giả là đất nước Việt Nam thân yêu
trong thời gian cuối cùng của thế kỷ 20 này rũ bớt được những điều mơ hồ để
nhìn nhận quá khứ, thấy rõ con đường tương lai, thanh thoát đi vào thế kỷ 21 đầy
hứa hẹn.”
Thể theo ý kiến của me-xừ cựu đại tá này, và cũng vì nhận
thấy rũ bớt được những điều mơ hồ để nhìn nhận quá khứ” là cốt
lõi của mọi sự tụt hậu, hoặc tiến bộ của một quốc gia nói riêng, nhân loại nói
chung, đều thoát ra từ “nhìn nhận hay không nhìn nhận” giá trị
của nó. Hoặc có những chế độ chỉ lợi dụng dùng “nhìn nhận” cho
mục tiêu tuyên truyền mị dân để nắm giữ quyền lực; hoặc có những người tiếp tay
tạo thêm cơ hội cho tập đoàn cầm quyền đương đại kéo dài sự thống trị, có nghĩa
là làm nhân dân thêm đau khổ, đất nước thêm tan nát. Thấu triệt được điều đơn
giản đó thì sẽ thấy sự vô nghĩa vì người cha đẻ ra nó không có ý định “rũ bớt”,
mà nó phát sinh từ “một kẻ tự cao tự đại, luôn coi mình đứng trên mọi
người” nên có thái độ trịch thượng và giọng lưỡi cường điệu kêu gọi
người khác cần “rũ bớt được những điều mơ hồ để nhìn nhận quá khứ”,
nhưng chính mình thì “mây mù vẫn tồn tại trong nhận thức”.
Đặc biệt hơn nữa, Bùi Tín vạch ra một tương lai huy
hoàng là ta đang ở bên ngưỡng cửa của thế kỷ 21 đầy hứa hẹn, nhưng không cho biết
nó từ đâu đến và ai sẽ chủ động, lãnh đạo tiến trình hứa hẹn đó… nên tự nó trở
thành mơ hồ, khiến người đọc phải hiểu đó là cách viết hai mặt trong công tác
tuyên truyền của ngụy quyền Hà-nội.
Nhìn lại quá trình lịch sử và đọc “Mây mù thế kỷ”, thấy
rằng me-xừ cựu đại tá này hoàn toàn muốn tập thể tị nạn cộng sản, tức là nạn
nhân của Hồ chí Minh và tập đoàn Việt gian cộng sản hiện nay, thực hiện: “Rũ
bớt được những điều mơ hồ để nhìn nhận quá khứ”, mà thực chất chỉ là chiêu
bài, là con đường một chiều đi về hướng Ba-đình, Hà-nội, mà cựu phó tổng biên tập
báo Nhân dân hy vọng sẽ có đoàn lữ hành người Việt tị nạn cộng sản đi hành
hương bằng con đường đó. Và đó cũng là công việc mà ngụy quyền Hà-nội thực hiện
thực hành suốt gần ba thập niên qua. Tuy nhiên, vấn đề đã được đặt ra bằng cả một
quyển sách, người tị nạn cộng sản bắt buộc phải lưu tâm và đưa ra nhận định gửi
đến tác giả của nó:
1.
Về đối ngoại: Cho đến hiện tại, chưa có
bất cứ ai chứng minh được rằng: Các chính phủ của nước Việt Nam Cộng Hòa đã bán
đất, nhượng biển và các hải đảo ngoài Biển Đông cho Tàu cộng hay cho Mỹ.
2.
Về đối nội: Không có ai chứng minh được
rằng các chính quyền miền Nam Việt Nam đã ban hành các chính sách: “cải cách ruộng
đất; cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh…” để cướp tài sản của nhân dân,
tàn sát dân tập thể v.v…
3.
Dù phải chống trả cuộc xâm lược bằng quân sự của ngụy
quân cộng sản từ miền Bắc, nhưng các vấn đề: dân sinh, an sinh xã hội, chính trị,
y tế, giáo dục… vẫn được phát triển đúng theo tiến trình của một nước dân chủ tự
do. Người Việt tị nạn cộng sản luôn, và luôn luôn “nhìn nhận tất
cả những quá khứ đó!”
Nhìn vào
hiện tại:
4.
Đất nước hòa bình dưới sự thống trị của đảng Việt gian
cộng sản, Nhà nước của cựu đại tá Bùi Tín, hàng năm nhận số ngoại tệ khổng lồ từ
2 đến 3 tỉ đô-la vô điều kiện, không hoàn trả của người tị nạn gửi về suốt hai
mươi năm qua, nhưng Việt Nam vẫn là một nước trong những nước nghèo đói nhất thế
giới. Đó là thực thể mà chính Nguyễn đình Bin phải thú nhận: “Dân vẫn nghèo đói và bệnh tật”.
Trong khi đó, tài sản cá nhân của từng tên chóp bu ngụy quyền Hà-nội như thế
nào… Bùi Tín biết rõ hơn tập thể tị nạn. Đây là thực tế có liên hệ đến “nhìn nhận quá khứ” mà tập thể tị nạn cộng
sản sẽ không bao giờ quên.
Qua những kêu gọi từ những bài viết đến tập sách “Mây
mù thế kỷ”, người Việt tị nạn cộng sản ngỡ ngàng, không biết phải “nhìn
nhận quá khứ” nào theo ý của cựu phó tổng biên tập báo Nhân dân? Xin
cho biết để người tị nạn mở mắt thấy rõ lối đi mà bước ra khỏi khu rừng mơ hồ
đó! Xin cảm ơn trước.
Xin đề cập đến: “Cờ Vàng – Cờ
Đỏ”
Đã có nhiều vị thức giả, học giả viết về nguyên thủy của
hai lá cờ. Xin không lập lại trong bài viết này.
Mục 6 của quyển sách, NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA HIỆN TẠI 2,
phần 2, với đề tựa:
Hỏi và trả lời với một số cựu
chiến binh của
quân đội nhân dân Việt Nam
và quân lực Việt Nam Cộng Hòa
Câu hỏi được đặt ra như sau:
“Hiện nay
có người chủ trương giữ lá cờ vàng ba sọc đỏ có người nói nên giữ cờ đỏ sao vàng
và cũng có người cho rằng nên bỏ cả hai lá cờ đó đi. Thế còn ý kiến của ông?”
Trên đời này, cái gì cũng có cội nguồn, xuất xứ. Thí dụ:
Nếu không có những khoa học gia ngày đêm nghiên cứu và phát minh ra micro-chip
thì ngày nay làm gì có computer, internet… để me-xừ Bùi Tín xử dụng! Nhưng me-xừ
này vất hết cội nguồn của sự thật, chỉ mở một con mắt khi diễn tả về “Cờ Vàng –
Cờ Đỏ” như sau:
- “… Có người giải thích là sau khi thực dân
Pháp “trao trả nền độc lập” cho vua Bảo Đại năm 1948, người ta lấy cờ “quẻ ly”
nhưng nối liền sọc đỏ ở giữa thành ba sọc đỏ trên nền vàng, làm quốc kỳ Việt
Nam Cộng Hòa.”
- “… Còn cờ đỏ sao vàng, có người nói đó là “lá
cờ do bà Nguyễn thị Minh Khai đưa ra theo mẫu lá cờ của Nga–sô” từ
cuộc khởi nghĩa Nam bộ 1940, sau đó mặt trận Việt minh lấy lá cờ đó làm lá cờ của
mình, rồi nó được chấp nhận trong Cách mạng tháng Tám và trở thành quốc kỳ của
nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (sau khi thống nhất đất nước đổi thành Cộng hòa
Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam).”
Tạm để ngoài những quan điểm khác, chỉ phân tích tìm hiểu
vấn đề này qua hai cách giải thích nêu trên:
- Bùi Tín đã không che dấu thái độ khinh bỉ với cách “mở ngoặc, đóng ngoặc” nhóm từ “trao trả nền độc lập”. Cách thức đó là hạ nhục chính quyền
do cựu vương Bảo Đại thu nhận từ thực dân Pháp, để vẽ râu chính nghĩa cho việc
thành hình nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa của Hồ chí Minh và đảng Việt gian cộng
sản, tức là làm nổi bật cái chính thống của “cờ đỏ”. Đồng thời làm mọi người
không còn lưu tâm đến cái tội của Hồ chí Minh đã ký kết đưa thực dân Pháp trở lại
Việt Nam qua hiệp ước Đà-lạt ngày 06 tháng 03 năm 1946.
Nhưng, Bùi Tín đã phạm một lầm lỗi là để lộ cho thấy sự
chính thống của Cờ Vàng. Là vì cho đến thời khoảng 1948, lúc vua Bảo Đại tiếp
nhận độc lập từ thực dân Pháp (Bùi Tín vẫn
công nhận gọi ông Bảo Đại là vua;
cố tình lờ đi việc thân sinh của mình, cụ Bùi Bằng Đoàn, từng là quan chức của
triều đình nhà Nguyễn), là lãnh tụ hợp hiến của quốc gia Việt Nam. Như vậy,
tính hợp pháp của “Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” vẫn còn đó và vẫn có đầy đủ giá trị để tiếp
nối đến thời Việt Nam Cộng Hòa của miền Nam Việt Nam, mà hiệp định Genève về Việt
Nam năm 1954, đã chia đôi Việt Nam do Hồ chính Minh và đồng bọn Việt gian cộng
sản ký kết. Ngày nay, người Việt tị nạn cộng sản tiếp tục đấu tranh dưới ngọn cờ
này, đó là vấn đề đương nhiên của những người Việt yêu nước, vì dân chủ tự do
và nhân quyền của dân tộc Việt Nam… mà không vì chế độ nào; thì, Bùi Tín mập mờ
dùng lý luận bôi bác để… tô hồng cho “cờ máu” được thêm đỏ.
- Có lẽ do sự bực tức hoặc đố kị, Bùi Tín cũng vẫn thái
độ miệt thị khi viết: “làm quốc kỳ Việt Nam Cộng
Hòa”, nhưng không thể nào lý luận phản bác tuổi đời của Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
vẫn già hơn Cờ Đỏ Sao Vàng đến sáu (6) tuổi… Vì cho đến khi Hồ chí Minh ký kết
với thực dân Pháp để chia đôi đất nước, tháng 7-1954, “cờ đỏ sao vàng” mới chính thức xuất hiện với cái gọi là nước Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa.
- Bùi Tín viết: “… có người nói đó là “lá cờ do bà Nguyễn thị Minh Khai đưa ra theo
mẫu lá cờ của Nga-xô” từ cuộc khởi
nghĩa Nam bộ vào năm 1940…” Đây là một công nhận sự lệ thuộc
ngoại bang từ tinh thần đến thể xác của Hồ chí Minh và bè lũ đảng Việt gian cộng
sản. Không biết Bùi Tín có thấy hay không thấy, hoặc vì lý do
khuất lấp gì đó, nên nhà lý luận cựu phó tổng biên tập của tờ báo lá cải Nhân
dân, đã cố tình lờ đi để hãnh diện viết tiếp:
- “… sau đó Mặt
trận Việt Minh lấy lá cờ đó làm lá cờ của mình, rồi nó đã được chấp nhận trong
Cách mạng tháng Tám và trở thành quốc kỳ của nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa (sau khi thống nhất đất nước đổi thành nước Công hòa Xã hội Chủ
nghĩa Việt Nam)”.
* Về nhóm chữ “làm quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa”:
Theo ý người viết bài, nghĩa bóng của câu nói đó là:
- “Chính quyền từ thời cựu hoàng Bảo Đại là
do thực dân Pháp lập nên, là hình ảnh lệ thuộc ngoại bang, là không có chính
nghĩa, là bù nhìn cần vất vào thùng rác, tức là vùi luôn “Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ”
theo chính quyền của nó xuống vũng bùn đen”.
Cũng theo cách gián tiếp sỉ nhục đó, nó còn có
nghĩa “Cờ Vàng không thể tượng trưng cho Việt Nam vì nó là miếng giẻ lượm
ở đâu đó đem về làm quốc kỳ”. Ngày nay, nó chẳng còn giá trị gì
nữa (để các anh, chị) mà tôn vinh. Bùi Tín chơi trò tung hứng chữ nghĩa để bôi
bẩn, hạ nhục “Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” tức là sỉ nhục tất cả những ai tôn vinh Cờ
Vàng!
* Về nhóm chữ “trở thành quốc kỳ nước Việt
Nam Dân chủ Cộng Hòa…”: Với màu mè riêu cua rào đón, mào đầu giới thiệu
cho “cờ đỏ” xuất xứ từ ý kiến của Nguyễn thị Minh Khai – Bùi Tín hồ hởi tuyên
dương, ca ngợi: “… cờ đỏ có một quá trình lịch sử hào hùng… nhiều
người cho rằng cần phải giữ lá cờ đỏ sao vàng vì nó tiêu biểu cho thời kì lịch
sử” và v.v…, tức là quảng cáo cho tính chính thống, chính nghĩa của
“cờ đỏ sao vàng”, mà chủ đích không
ngoài ý định “đem cái vinh quang của cờ đỏ”
làm mồi câu và khích động người đọc chấp nhận, dư luận chấp nhận, tức là chấp
nhận Hồ chí Minh và cái chế độ Việt gian hiện nay ở Việt Nam. Ngụy quyền Hà-nội
sẽ hài lòng khi đọc “Mây mù thế kỷ”. Biết đâu, một ngày nào đó, ta lại có dịp đọc
lời chúc mừng “đồng chí đại tá” Bùi Tín vừa được thăng thiếu tướng, ủy viên bộ
chính trị kiêm “bí thư ủy ban dân vận trung ương”, trên tờ Thông luận.
Nhưng cái gì cũng có mặt phải, mặt trái. Khi mặt trái
được lật ngửa, người ta mới thấy có một điểm quan trọng mà Bùi Tín không tính
trước khi viết, đó là:
Nhìn “cờ đỏ sao
vàng” là thấy ngay đế quốc đỏ Nga-sô; biết ngay Hồ chí Minh và đảng Việt
gian cộng sản là cánh tay nối dài của ngoại bang; nhớ ngay những tội ác của
chúng đối với nhân dân và đất nước Việt Nam (điều này không có nghĩa: dị
ứng), mặc dù Bùi Tín đã khôn khéo bán cái cho Nguyễn thị Minh Khai làm
cái bóng để núp và tránh bị phát giác. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Bùi Tín là một thiên tài trong cách chơi bài ba lá,
nhưng lần này đã tráo sai con bài nên người đọc nhìn thấy và hiểu: “làm” có
nghĩa là “trở thành” và ngược lại.
Là tay viết chuyên nghiệp; là tay lão luyện của ngành
tuyên truyền của đảng Việt gian cộng sản, Bùi Tín không ngừng ở hai điểm nêu
trên, cho ra con bài thứ ba là bác bỏ cả “cờ Vàng” lẫn “cờ Đỏ” với lý luận:
“Cho đến nay, ngay một số người Việt “quốc gia” đã nghĩ
đến một lá cờ khác. Họ không công nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ là “quốc kỳ” nữa, với
lý do nó tiêu biểu cho một thời kì, một chế độ tham nhũng do thực dân, đế quốc
dựng lên. Một số người quốc gia còn nói với tôi là không thể chấp nhận cờ vàng
ba sọc đỏ, vì nó đại diện cho sự thối nát, cho sự thất trận, bất lực trong cuộc
chiến đấu giữ miền Nam khỏi lọt vào tay cộng sản, đến nỗi họ bỏ nước ra
đi.”
Ha ha. Hay quá! Thật là tuyệt cú mèo cho nhà báo lão
luyện tuyên truyền với 47 năm kinh nghiệm của đảng Việt gian cộng sản! Quí vị độc
giả có cảm tưởng như thế nào khi đọc đoạn văn trên? Quí vị có cảm thấy là đang
đọc bài bình luận trên báo Nhân dân; Tạp chí Xây dựng đảng; Đảng cộng sản…
nhưng có một điều là thiếu hàm tước của người chấp bút là: tiến sĩ, giáo sư.
Nhưng không sao, vì nó là của cựu đại tá quân đội nhân dân, phó tổng biên tập
báo Nhân dân, cơ quan ngôn luận của đảng Việt gian cộng sản, như vậy cũng đủ tầm
cỡ… phải không, thưa quí vị? Vui thật. Bây giờ, xin trở lại “mây mù” nhiều hứng
thú này.
Như ông Việt Thường đã khẳng định về “chủ quan, khách
quan” trong quyển “Sự tích con yêu râu xanh ở Việt Nam” do nhà xuất bản Quật Khởi
phát hành, năm 2002, ở Hoa-kỳ, đó cũng là quan điểm chung của chúng tôi. Và điểm
này là căn bản của chúng tôi về mọi vấn đề trong cuộc đấu tranh ngày hôm nay.
Xin trích lại một đoạn trong quyển sách của ông Việt Thường:
““Tại sao không khách quan?” Xin thưa rằng: Tình hình
xã hội Việt Nam từ ngày tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản Việt Nam, mà khởi đầu
là Hồ chí Minh, đặt ách thống trị thì chỉ có hai cách nhìn: Một là của đại đa số
nhân dân Việt Nam bị tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản Việt Nam đặt ách thống trị;
và cách nhìn thứ hai là của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản Việt Nam, do chính
chúng diễn đạt hoặc chỉ đạo cho tay sai diễn đạt. Không thể nào có cách
thứ ba, hay gọi là khách quan. Bởi vì thực tế lịch sử cho thấy:
Tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản trong mọi việc đều suy nghĩ và hành động theo
chủ quan của chúng. Còn người dân bị trị, giác ngộ thân phận của mình cũng suy
nghĩ và hành động theo chủ quan của mình. Một bộ phận nào đó trong nhân dân (tỷ
lệ nghịch với thời gian), thoạt đầu có thể chiếm khá đông, do nhiều nguyên nhân
như bị tuyên truyền bịp bợm của cộng sản, do thiếu thông tin v.v… nên mơ hồ quyền
lợi và thân phận. Cách nhìn của bộ phận đó được gọi là khách quan, nhưng thực
ra nó ngả về phía của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản và nó thường được sự đồng
tình của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản giống như cái gọi là thành phần thứ
ba ở miền Nam trước tháng 4-1975…”
Theo Bùi Tín, có một số người Việt “quốc gia” nào đó
nghĩ đến một lá cờ khác… Cách nghĩ đó là thái độ chối bỏ, là không chấp nhận “Cờ
Vàng Ba Sọc Đỏ”, với một số lý do hoàn toàn theo ý “ủy ban dân vận trung ương”. Như vậy, vấn đề này được ngụy quyền
Hà-nội chuẩn bị rất kỹ lưỡng và rất lâu. Xin hỏi nhỏ một câu: “Mây mù thế kỷ” nằm
trong kế hoạch này từ… khi nào? Tuy nhiên, cũng xin làm một cuộc phân giải để
tìm xem ý của những “người Việt quốc gia”
nào đó, được diễn tả dưới ngòi bút của cựu phó tổng biên tập báo Nhân dân rằng
họ muốn cái gì? Thuộc thành phần nào?
- Nói rằng “Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” là đại diện cho sự thối
nát… thì các vị mệnh danh là người “quốc gia” nào đó phải là nhóm người “mơ
hồ quyền lợi và thân phận”, nên không thể nhìn ra chỗ họ đang đứng nằm
trong phương trình “tỉ lệ nghịch với thời gian”. Cái đáng nói là
các vị đó ít nhiều cũng có kinh nghiệm về cộng sản; đặc biệt hơn nữa là không
thiếu về thông tin… nhưng vẫn mù lòa. Nếu các vị “quốc gia” nào đó tự đặt vài
câu hỏi cho chính mình bằng chính lương tâm của con người thì sẽ không có những
phức tạp này. Thí dụ: Có phải “Cờ đỏ sao
vàng” là đại diện ngụy quyền cộng sản
Hà-nội? Nếu đúng thì so sánh với “Cờ
Vàng Ba Sọc Đỏ” xem cái nào có tính phát xuất từ dân tộc Việt Nam? Cờ nào phát xuất và lệ thuộc ngoại bang hay
chính xác hơn - Việt Nam đã là phần
đất của thế giới cộng sản?
Từ đó, quí vị có thể làm một so sánh về thực tế khác, rằng: Đời sống của nhân dân miền Nam dưới chế độ
“thối nát do thực dân đế quốc dựng nên”, và, phải chống trả cuộc xâm lược bằng
quân sự của đảng Việt gian cộng sản miền Bắc, so với hiện nay, đất nước hòa
bình gần 30 năm, thì chế độ nào đáng được lựa chọn? Giải đáp được những
câu hỏi đó với lương tâm trước quyền lợi, là một tiến bộ đáng kính phục. Còn về
“đi tìm một lá cờ khác”, xin đọc ở phần
sau của bài viết này.
- Nói rằng Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là đại diện cho sự thất trận,
bất lực trong cuộc chiến đấu giữ miền Nam khỏi lọt vào tay cộng sản, đến nỗi những
vị “quốc gia” nào đó phải bỏ đất nước ra đi…, nhất định những thành phần đó phải
thuộc nhóm người “… ngả về phía tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản
và nó thường được sự đồng tình của tập đoàn đầu lãnh mafia cộng sản giống như
cái gọi là thành phần thứ ba ở miền Nam trước tháng 4-1975”, nên thành
cái đuôi của cựu đại tá quân đội phản nhân dân Bùi Tín, là đúng “bù đầu
cù lủ xập” vậy. Nói cách khác, nếu những vị “quốc gia” nào đó chịu khó
vận dụng trí não để suy nghĩ tìm hiểu tại sao từ cuộc thất trận của Hai Bà
Trưng, “đầu voi trước ngọn Cờ Vàng”;
những thăng trầm của đất nước suốt 20 thế kỷ; dù cũng có những Lê chiêu Thống,
Trần di Aí v.v… Việt Nam vẫn tồn tại và phát triển cho đến ngày nay, thì đã
không có hành động và những lời nói đó để Bùi Tín lấy nó làm quân bài tẩy trong
cuộc chơi xì-phé chính trị trên chính trường của người tị nạn cộng sản ở hải
ngoại. Người Việt Nam chân chính đang đấu tranh cho mục tiêu này. Xin đặt
một câu hỏi:
Đi tìm một lá cờ khác?
Tiêu diệt tất cả các đảng phái và người yêu nước ngoài
đảng bằng bạo lực; âm thầm đảo chánh Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến; chụp mũ,
hạ nhục cựu hoàng Bảo Đại trong việc tiếp nhận độc lập từ thực dân Pháp; chiếm
cả nước Việt Nam mà “cờ đỏ sao vàng”
là tượng trưng cho tất cả những tiến trình đẫm máu và lưu manh đó. Nó phải giữ
được vị trí độc quyền thì quyền lực của đảng Việt gian cộng sản mới được bảo đảm.
Nhưng có một việc mà chúng thất bại là đã không thể tiêu diệt được Cờ Vàng Ba Sọc
Đỏ. Dù xa xôi cách biệt đất nước cả một đại dương, Cờ Vàng vẫn là đối tượng duy nhất, là mũi tên duy
nhất… có khả năng xuyên thủng “cờ đỏ sao vàng”. Cờ Vàng là đồ long đao treo
trên cổ của chúng.
Hãy nghe Bùi Tín mềm mỏng cho có vẻ thể hiện tình ruột
thịt anh em; cho có vẻ tỏ tâm lo lắng và thương yêu “đồng bào tị nạn cộng sản ở hải
ngoại… và rất ư là dân… chủ” đầy chất kịch tính vuốt ve rằng:
“Tôi nghĩ, đấy là những ý kiến tự do, không ai có quyền
cấm đoán, được nêu ra để tham khảo. Theo tôi, hiện nay không nên áp đặt một lá
cờ nào. Chúng ta không nên sa lầy vào vấn đề này, không nên chia rẽ vì một lá cờ
vốn mang tính hình thức nhiều hơn. Theo tôi, trong lúc này không nhất thiết phải
treo, phải chào một lá cờ nào trong các cuộc họp của cộng đồng…”
Đi năm vòng bảy đổi, quanh co khúc khuỷu, rồi cuối cùng
cũng phải trở lại đúng điểm khởi hành. Bùi Tín, dù là một con cáo già trong
ngành tuyên truyền… đi đó, đi đây gặp đủ mọi loại người, nhưng tại sao vẫn vướng
vào cái vòng oan nghiệt đó – vì con kên kên là con kên kên không thể là chim
phượng được – mà chính những giòng lý luận đó đã cho thấy mặt thật của tên phản
tỉnh cuội. Xin đi vào uẩn khúc “đi tìm một lá cờ khác”:
“Tôi nghĩ, đấy là ý kiến tự do, không ai có quyền cấm
đoán, được nêu ra để tham khảo…”
Gần ba thập niên qua, trên diễn đàn đấu tranh ở hải ngoại
không có ai cấm đoán ai, hoàn toàn tự do nêu ý kiến, tự do tranh luận… Nhưng
Bùi Tín lại đặt thành vấn đề là vì muốn tránh tranh luận để khỏi bị lòi
mặt nên mới rào đón những điều vớ vẩn đó. Xin hỏi:
“Khi
đưa ra những ý kiến đó, Bùi Tín có nghĩ đến hoàn cảnh bị cấm đoán, bị tù, bị quản
chế của những người trong nước như: Dương thu Hương, Hà sĩ Phu... và gần đây nhất,
những người như Phạm hồng Sơn, Lê chí Quang v.v…?”
Những cái “tôi nghĩ, theo tôi” của người
viết “Mây mù thế kỷ”, xin cứ tự do giữ; còn những cái “tôi đọc, tôi
tranh luận, tôi phê bình” là phần của người đọc, người đọc giữ. Đây chỉ
là cách nói chung chung. Vì thực sự ý nghĩa câu viết đó không đơn giản như vậy
đâu. Nó phải mang tín hiệu: Khi
tôi nghĩ, theo tôi… đã có nghĩa là chân lý - không ai có quyền
tranh luận với tôi! Đó là quán tính của người cộng sản, nhưng
trong hoàn cảnh ở hải ngoại, Bùi Tín phải nói, diễn tả cho có vẻ lịch sự và dân
chủ của một kịch sĩ mà thôi. Và, nó cũng là cái pháo đài bảo vệ cho ý kiến: Theo
tôi, hiện nay không nên áp đặt một lá cờ nào. Xin Bùi Tín chỉ mặt kẻ
nào đã áp đặt lá cờ nào? Chỉ có bè lũ ngụy quyền Hà nội
đang tìm mọi cách từ dụ khị, vuốt ve, đến áp lực ngoại giao, mua chuộc, hăm dọa
để áp đặt “cờ đỏ” vào cộng đồng. Và, chính cựu đại tá quân đội phản nhân dân
cũng là người dùng lý luận vừa mơ hồ, vừa cưỡng từ đoạt lý, phỉ báng cả tập thể
tôn vinh Cờ Vàng, gián tiếp áp đặt Cờ… (chưa rõ, nhưng phải đoán là đỏ)
vào cộng đồng tị nạn. Vậy, có phải hành động này là cách áp đặt gián tiếp hay
không?
“Chúng ta không nên sa lầy vào vấn đề này, không nên
chia rẽ vì một lá cờ vốn mang tính hình thức nhiều hơn…”
Tuyên truyền ru ngủ, đưa người đọc vào thế lưỡng lự
không thể có quyết định, gây bất đồng ý kiến trong quần chúng nhân dân đến xung
đột tư tưởng, tạo cho hàng ngũ địch rối loạn v.v… là ngón nghề của tập đoàn Việt
gian cộng sản. Cách viết của cựu phó tổng biên tập báo Nhân dân của đảng Việt
gian cộng sản cũng không nằm ngoài nghiệp vụ này. Xin nêu ra đây vài mâu thuẫn
cố ý trong cách lý luận của Bùi Tín.
Bôi bác, sỉ nhục để dìm Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ xuống vũng
bùn đen; dựng ra nhân vật thứ ba để tránh nói đó là ý của mình, Bùi Tín ca tụng
cờ đỏ sao vàng: “… cờ đỏ có một quá trình lịch sử hào hùng… nhiều người
cho rằng cần phải giữ lá cờ đỏ sao vàng vì nó tiêu biểu cho thời kì lịch sử…”,
nhưng rồi lại tạo ra mâu thuẫn với cái ý kiến rằng “… không nên chia rẽ
vì một lá cờ vốn mang tính hình thức nhiều hơn…”. Vậy, ý thầm kín của Bùi
Tín nằm ở đâu?
Mỗi quốc gia một lá cờ. Khi nhìn lá cờ là biết ngay nó
tượng trưng cho quốc gia nào, là điều quan trọng không ai có thể chối
cãi, vậy mà Bùi Tín dụ dỗ là quên đi tính cách quan trọng của
nó bằng lý luận rằng “… lá cờ vốn mang tính hình thức nhiều
hơn”! Nói rằng tính hình thức nhiều hơn, thì, tại sao đại
tá lê-dương cộng sản lại chỉ quay mũi súng vào cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của tập thể
người tị nạn cộng sản; đồng thời tuyên dương cờ máu có một quá
trình lịch sử hào hùng và cần giữ lại?
Nếu tỉnh tâm đọc thì sẽ thấy ngay cái lưu manh của đảng
Việt gian cộng sản và Bùi Tín. Bởi vì, nói rằng lá cờ vốn mang tính
hình thức nhiều hơn chỉ là cách tạm lùi để người tị nạn bị lôi cuốn
vào trận hỏa mù lý luận nên không còn ý thức đặt trọng tâm vào “cờ”; vì “cờ
máu”, dù được Bùi Tín ca ngợi và cần giữ lại, cũng chỉ mang tính
hình thức. Thật rõ ràng, Bùi Tín dùng chữ nghĩa để lừa người tị nạn cộng
sản chấp nhận “quên quá khứ” để “hòa nhập” với ngụy quyền Hà-nội vì cờ
vàng, cờ đỏ chỉ là những miếng vải màu mè (hình thức) mà thôi!
Và, nếu nó là hình thức, Bùi Tín hãy kêu gọi
đảng Việt gian cộng sản vứt nó đi, trước khi kêu gọi người khác. Nhưng Bùi Tín
không bao giờ thực hiện điều này!
Sau khi cái bẫy đã được giăng ra, đương sự bắt đầu nhẹ
nhàng gạt cờ Vàng Ba Sọc Đỏ bằng cách lồng vào cái ý kiến một chiều rằng: “Theo
tôi, trong lúc này không nhất thiết phải treo, phải chào một lá cờ nào trong
các cuộc họp của cộng đồng”, tức là khéo léo dẹp đi cái biểu tượng tinh thần
đấu tranh của người tị nạn. Thì đối lại, Bùi Tín không hề có một lời, một chữ
cho việc đòi tập đoàn chóp bu Việt gian cộng sản khi họp cũng không
nhất thiết phải treo cờ, phải chào một lá cờ nào trong các cuộc họp của bộ
chính trị(?). Một phương pháp mềm mỏng và lịch sự để thuyết phục
người tị nạn chấp nhận treo cờ trắng.
Tóm lại, đảng Việt gian cộng sản và “cuội” của nó sẽ
không bao giờ sa lầy vì bãi lầy do chúng bày ra và chủ động; việc sa lầy chỉ
dành cho “ngụy” nếu tiếp tục mơ hồ vì viên thuốc độc bọc đường của cựu đại tá
quân đội phản nhân dân, Bùi Tín!!!
Nếu đem so sánh cựu đại tá nhà báo Bùi Tín với các đồng
chí như: Vũ thư Hiên, Trần Khuê, Nguyễn thanh Giang… các me-xừ này thua đương sự
thật xa. Vì các tên này, cho đến hiện tại, chưa có tên nào ngon lành dám kêu gọi
tập thể tị nạn bỏ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Còn các đồng đạo của hắn như: anh em nhà
Nguyễn gia Kiểng, Nguyễn gia Xương… đã có hành động le lói bảnh hơn các tên Vũ
thư Hiên, Trần Khuê v.v… là dám chơi màn “thử phổi”, không treo cờ Vàng Ba Sọc
Đỏ hay “cờ đỏ sao vàng” trong cuộc họp ở Ca-li mới đây, bị vặn hỏi và trả lời,
đại khái: “Tạm cất cờ Vàng – trong lúc
này”. Có lẽ, vì, đang bận rộn thực hiện kế hoạch của Bùi Tín rằng: không
nhất thiết phải treo, phải chào một lá cờ nào trong các cuộc họp của cộng đồng… cho
đúng nhạc điệu của vở tuồng “đồng thanh
tương ứng; đồng khí tương cầu”!
Tập đoàn chóp bu ngụy quyền Hà-nội, ngay như Nguyễn
đình Bin cũng chỉ dám nói “xúc phạm… nổi cộm… không chấp nhận được”;
nhưng so với Bùi Tín, phải nói là Bùi Tín có cái “đầu lạnh, tỉnh táo” hơn cả bọn trong bộ chính trị, nên đã đòi bỏ Cờ
Vàng để chỉ còn lại cờ máu…
****۞****
Xét những điểm về “Cờ Vàng – Cờ Đỏ” trong tập sách “Mây
mù thế kỷ” của Bùi Tín, rồi so sánh với những vấn đề trong hiện tại, ta có thể
rút ra một số điểm:
- Nếu Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, vì một lý do nào đó, biến
mất thì chỉ còn lại một lá cờ duy nhất là “Cờ đỏ sao vàng”; cuộc đấu tranh của
cộng đồng nói riêng, dân tộc Việt Nam nói chung, cũng phải đi theo Cờ Vàng.
- Trường hợp này, cộng đồng tị nạn có thể trở thành một
bộ phận của ngụy quyền Hà-nội, nằm trong “Mặt trận tổ cuốc”. Thế nên, đoàn
“công tác” của Nguyễn đình Bin có sự hiện diện của “Mặt trận tổ cuốc” là nguyên
nhân của mục đích đó.
- “Đi tìm một lá cờ khác” là đưa tập thể tị nạn vào thế
mất chân đứng vì “cờ khác” là cờ nào? Đỏ hay trắng? Ai là người có đủ thẩm quyền
(Nông đức Mạnh hay Phan văn Khải…) để chuẩn nhận lá cờ mới? Nó cũng đồng nghĩa
với ý kiến của Bùi Tín là khi “hội họp không nhất thiết phải treo cờ…”, chỉ cần
màu trắng của bốn bức tường là đầy đủ.
- “Mây mù thế kỷ” được chuẩn bị từ lâu và giữ vai trò
gây rối loạn về mặt tâm lý, tư tưởng, văn hóa trong cộng đồng tị nạn.
- Tất cả đều quy về một mối: “Triệt hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ”
để chỉ còn lại “Cờ Đỏ Sao Vàng”.
- Nếu chấp nhận
“Cờ Đỏ Sao Vàng” thì đã không có cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản ở hải ngoại.
Xin mượn lời nói mộc mạc của một em nhỏ trên Diễn đàn
Dân chủ để kết thúc bài viết này. Đồng thời, đề nghị me-xừ Bùi Tín nên có chút
suy tư sau khi đọc. Lời nói đó như sau:
“Ngày xưa
vì cờ đỏ mà các em phải theo gia đình đi vượt biên chết sống khó lường lại bị đảng
CSVN nguyền rủa là cặn bã xã hội. Khi cận kề tử thần trên biển, gia đình của em
nhờ cờ Vàng để kêu gọi trợ giúp và ghe nhắm hướng cờ Vàng trên các đảo tị nạn để
tìm đến tự do. Ngày nay đảng CSVN bán nước cho Trung cộng lại kêu gọi các em
“treo cờ đỏ, bỏ cờ vàng”…
_________
Biển Đông
2-2010