Thursday, 1 April 2010

Tho Thanh Duong



Biển Ðông xin giới thiệu những vần thơ của thi sĩ


            Nguyễn Thị Thanh Dương



Trở lại Trang Nhạc Việt



NHỮNG NGƯỜI LÍNH NĂM XƯA.

Năm xưa chồng tôi là người lính,
Nơi vùng lửa đạn, Mồ hôi anh đã đổ,   
Từ Hố Bò Bình Dương, Bình Long,   
Đến Thừa Thiên, Quảng Trị,
Rồi một ngày anh gục ngã,
Tại chiến trường Tây Ninh.                    

Tôi góa phụ xuân xanh,                    
Con thơ chưa tròn tuổi,
Tiễn đưa anh lần cuối,                    
Về nghĩa trang quân đội Biên Hòa, 
   
Đã bao nhiêu năm qua,
Bây giờ, Tôi ở nơi xa,    
Đã có cuộc đời khác,
Nhưng đôi lúc nghĩ đến anh tôi vẫn khóc,
Thương tiếc xa xăm.

Tôi về tìm mộ bia anh giữa chập chùng cỏ dại cây hoang,                     
Để thắp một nén nhang,
Nhớ người lính của một thời chinh chiến,                     
Nhớ người chồng của một thuở gối chăn.

Năm xưa chồng tôi là người lính,
Một lần hành quân,
Anh đã bị thương,
Máu anh loang ướt vạt cỏ bên đường,     
Ôi, mảnh đất không tên,     
Đã giữ chút máu xương người lính trẻ.
Bao nhiêu năm qua,
Bây giờ,
Anh thương binh tàn tạ,
Sống trên quê hương đôi khi vẫn thấy mình xa lạ,
Bạn bè anh,
Kẻ mất người còn,
Kẻ quên người nhớ,
Kẻ vô tình giữa dòng đời vất vả.                         

Năm xưa chồng tôi là người lính,                         
Nồng nhiệt tuổi đôi mươi,
Lần đầu tiên ra chiến trường,
Anh mất tích không tìm thấy xác.
Mẹ anh khóc cạn khô dòng nước mắt, Lòng tôi nát tan.     

Đã bao nhiêu năm,
Vẫn không có tin anh,
Anh ơi, quê hương mình đã hết chiến tranh,
Tàn cơn khói lửa,
Nhưng vẫn là một quê hương trăn trở,
Không như anh ước mơ,
Anh đã biết chưa?
Hỡi người tử sĩ không tên, không một nấm mồ.

Năm xưa chồng tôi là người lính,
Sống sót trở về sau cuộc đao binh,
Sau những tháng năm tù tội,
Bây giờ,                         
Anh không còn trẻ nữa,                         
Lìa xa quê hương,
Sống ở xứ người,

Những tháng năm chinh chiến đã đi qua,
Nhưng vết thương đời còn ở lại,
Trong lòng anh, Trong lòng những người lính năm xưa.



BIỂN ĐÔNG NỔI GIẬN

( Tin VN ngư dân Quảng Ngãi bị tàu Trung Quốc bắt giam ở đảo Hoàng Sa đòi tiền chuộc. Ngày 16 tháng 3 -2010, ở Quảng Bình 7 ngư dân chết vì tàu Trung Quốc va đụng mạnh và bỏ đi. Người dân Quảng Bình đã lập 1 bàn thờ ngay bờ biển, với mảnh khăn trắng buộc trên 1 cây sào để tang cho những vong hồn xấu số)


Những con tàu của ngư dân Việt Nam ,
Đã ra khơi giữa trời cao biển rộng,
Làng cá nghèo buồn lo mùa biển động,
Và vui khi biển lặng đón tàu về.

Cá đầy vơi khoang, bữa đói bữa no,
Những ngư dân vẫn bám tàu, bám biển,
Người vợ lam lũ, đàn con nhếch nhác,
Tóc mẹ gìa trắng như sóng bạc đầu.

Gom từng đồng mua lưới, mua xăng dầu, 
Người ra khơi, người ở nhà mong đợi,
Gío mùa Đông Bắc về tàu đừng lạc lối,
Tàu đừng chìm vì sóng dữ biển xa.    

Ngư dân Quảng Ngãi không trở về nhà,
Bị Trung Quốc bắt giam đòi tiền chuộc,
Tại đảo Hoàng Sa họ đang chiếm đóng,
Cấm ngư dân Việt đánh cá quanh đây.

Vùng biển Quảng Bình trời cũng nhiều mây,
Không mưa gío mà nghẹn ngào tiếng khóc,
Xã Đức Trạch, Hải Trạch, huyện Bố Trạch,
Bảy người ra khơi mãi mãi không về.

Tàu Trung Quốc đụng, ngang nhiên bỏ đi,
Tàu Việt Nam lao đao chìm theo sóng,
Chỉ kịp gọi về nhà dòng tin ngắn,
Biển nuôi người nhưng không cứu được người.

Hôm nay bàn thờ lập ở giữa trời,
Bên bờ biển cho những người xấu số,
Mảnh vải trắng buộc trên sào theo gío,
Thay mảnh khăn tang của những người thân.

Sóng biển đi xa sóng biển về gần,
Không mang con tàu trở về theo sóng,
Nhũng người thân đã đợi chờ tuyệt vọng,
Chồng ơi, con ơi !. Hồn ở phương nào?

Không chỉ Quảng Bình, Quảng Ngãi biết đau,
Không chỉ người mất chồng, mất con biết khóc,
Những người Việt Nam khắp nơi thắc mắc,
Hận kẻ bạo tàn với nỗi đau chung.

Thương những ngư dân vô tội chết oan,
Sóng gào thét biển Đông đang nổi giận,
Tàu lại ra khơi hoang mang lo lắng,
Ai sẽ bình yên, ai chẳng trở về?

                      

No comments:

Post a Comment