Saturday 10 July 2010

Tieu Saigon 6

Truyện dài
Lý Tuấn
Bài 6



Tiểu Sài-gòn

Trở lại Trang Tiểu Thuyết


Ngồi trên xe, Dũng có cảm tưởng như đứa bé lần đầu được cha mẹ đưa đi chơi ở ngoại ô thành phố. Anh háo hức nhìn ngắm mọi vật xung quanh từ lúc xe đò chuyển bánh. Những nhà cửa dọc hai bên đường trong thành phố lùi dần về phía sau, nhường lại cho những mái nhà có lẽ không được tu bổ từ hơn hai mươi năm qua. Hình ảnh những chiếc xe bóng loáng với giới chức đảng bệ vệ ngồi phía sau tài xế lẫn lộn với rừng xe đạp cũ kỹ và xe gắn máy, tạo nên sắc thái tương phản của một Sài-gòn “đổi mới, mở cửa”, ở một nơi người dân luôn luôn được đề cao là “làm chủ” mà anh thường nghe. Đột nhiên tiếng Kim thì thầm bên tai:



- Nghĩ gì đó anh Dũng. Trông anh như một thi sĩ đang tìm nguồn cảm hứng cho một bài thơ?


- Anh đang thưởng thức phong cảnh thành phố Sài-gòn…


- Chúng ta sắp qua cầu Phan Thanh Giản và bắt đầu vào xa-lộ Sài-gòn – Biên-hòa, đến Hàng-xanh, cầu Sài-gòn rồi sau đó sẽ đi thẳng lên Biên-hòa. Kim giới thiệu.


Dũng cười khuyến khích:


- Anh nghĩ em nên chọn nghề hướng dẫn du khách… khi thôi học!


- Em không thích, em muốn tiếp tục lên đại học… như anh!


Dũng mỉm cười…


Nghe tên hai cây cầu, Dũng nhớ cảnh nguời lính Cộng Hòa dùng thân che chở bồng đứa bé đến chỗ an toàn ở trên cầu trong trận chiến tháng 4-75. Một cảnh khác, cũng anh lính Cộng Hòa dùng đồ cứu thương cá nhân của riêng mình băng bó cho đứa nhỏ bị thương. Đó là hai đoạn phim chiến sự anh xem trên truyền hình ở hải ngoại với sự dửng dưng của người ngoài cuộc. Nhưng hôm nay, trên đoạn đường nơi xảy ra trận chiến máu lửa đó, anh thấy tâm tình bồi hồi khác lạ và cảm nhận ra là: Từ đáy sâu tâm hồn đang dâng lên niềm xúc động rạt rào nhưng mãnh liệt làm anh nhớ đến những hình ảnh đau thương cùng tiếng thét gào của đạn bom ngày nào. Những hình ảnh đó đã không gây được sự quan tâm của anh trước đây nhưng, không ngờ, nó lại khắc ghi vào tiềm thức sâu đậm đến như thế. Những cảnh đó, chỉ trong khoảnh khắc ngẫu nhiên này, đã tự biến thành động lực vô hình có sức mạnh như trận cuồng phong tràn vào suy tư anh; nó thúc đẩy, dẫn dắt anh đến ý nghĩ: Dù không sinh trưởng ở phần đất này, anh vẫn là một người Việt có bổn phận, trách nhiệm như mọi người Việt khác; như hai người chiến binh kia! Anh hình dung và mường tượng được ý nghĩa cùng hành động hy sinh cao đẹp của hai người chiến sĩ đó trong nhiệm vụ bảo vệ đất nước, bảo vệ người dân, dù ở vào những giây phút cuối cùng của cuộc chiến. Bối cảnh đó không còn là hình bóng trên màn ảnh mà trở thành hiện thực đi vào tâm tư anh, nhẹ như gió mơn man, ngọt ngào với tình thương êm ái. Anh nghĩ, nó sẽ là hình ảnh đẹp ngự trị trong tim anh! Anh không hiểu tại sao? Anh bâng khuâng không biết đó có phải là tình tự nhiên và thiêng liêng của con người đối với đồng bào, đối với Tổ quốc? Bỗng nhiên tiếng ông Toàn vang lên từ hàng ghế phía sau cắt đứt giòng ý nghĩ của anh:


- Đã đến ngã tư Thủ Đức rồi.


Dũng quay nhìn ông Toàn:


- Bố cháu nói vùng này nổi tiếng với món nem nướng…


Ông Toàn nhìn về phía trước với giọng thì thầm và buồn xa vắng:


- Đúng vậy! Còn một món nổi tiếng khác là… nếu đi quẹo về phía phải một lúc thì cháu sẽ thấy được trường Võ Khoa Thủ Đức.


Tiếng chào mua hàng: “Chú mua hộ cháu một ít nem, một khúc bánh mì, một bánh tét, mía v.v…” kéo Dũng và ông Toàn về với thực tế. Dũng nhìn những đứa bé bán hàng, nhớ đến những đứa trẻ lang thang trên đường phố Sài-gòn, quanh quẩn ở các tiệm, quán, nhà hàng… và cả nơi đây; “và” cũng có thể ở mọi nơi khác trên toàn lãnh thổ nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Anh tự đặt câu hỏi: “Quốc gia này sẽ đi về đâu khi những thế hệ tương lai của đất nước phải nhọc nhằn, lang thang trên đường phố kiếm thêm lợi tức để phụ mẹ cha trong cuộc sống hàng ngày? Nhà trường của các em ở đâu? Hay, nhà trường chỉ là hình ảnh, là cái tên phải có khiến mọi người nhìn nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam để có ý nghĩ là quốc gia này cũng có hệ thống giáo dục tốt không thua kém ai?”


Có thể là như thế! Vì nó hiện lên sự đối nghịch với những gì được quảng bá rầm rộ trên báo chí, trên các phương tiện truyền thông của chế độ mà anh đã nghe và đọc! Thì ra, có chạm vào thực tế và can đảm nhìn nó với đôi mắt mở to và bằng lương tâm thì mới thấy được giá trị của nó. Nhưng tiếc thay, có những con người nhìn nó với một mắt nhắm, một mắt hé mở nên chỉ thấy màu hồng của chế độ vì những lợi lộc cá nhân; hoặc cho đó là con đường tiến thân dễ dàng và ngắn, đã tự nguyện làm những loa tuyên truyền tô hồng, bênh vực hành động của chế độ nên đã phủ nhận và lờ đi những sự thật này. Giờ đây, thu mình trên ghế của chiếc xe đò cũ kỹ như đang ngồi trong rạp chiếu bóng để thưởng thức phim tuồng giả tưởng, anh bắt đầu nhìn thấy sự thật về tương lai tuổi thơ của chế độ này là tùy thuộc vào các trường đào tạo: vĩa hè, quán ăn, nhà hàng, bãi rác v.v… Đó mới đích thực là nhà trường của tuổi xanh Việt Nam. Đó mới đích thực là biểu tượng về chính sách giáo dục của ông Hồ chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam. Tóm lại, thực tế về giáo dục của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam không đáng là món hàng rẻ tiền, nhưng lại được quảng cáo kỹ lưỡng và bày bán trong cửa tiệm cực sang, với trang trí lộng lẫy cùng bản nhạc đệm mà cả nước đồng hát vang trong nhịp điệu: chú mua hộ cháu; những nét mặt đăm chiêu vì không thấy ánh sáng ngày mai của lớp trẻ hôm nay… Dũng không dám nghĩ thêm nữa…


Xe vẫn tiếp tục chạy, Dũng chăm chú nhìn hai bên xa-lộ, bỗng nhớ đến nghĩa trang quân đội và bức tượng Tiếc Thương mà bố anh đã kể. Anh quay qua Kim:


- Em nghĩ gì đó, một bóng người hùng tương lai, phải không?


- Em không mong một người hùng đi vào cuộc đời em. Em chỉ mong một người đàn ông bình thường, thật bình thường với tâm hồn hoàn toàn Việt Nam, thật Việt Nam mà thôi! Được như thế là em thấy hạnh phúc rồi.


- Kim thật là giản dị.


- Em không giản dị! Nhưng vì kinh nghiệm đời cho thấy nên em chỉ mong có được cuộc sống bình yên mà không bị ràng buộc, sợ hãi vì những đe dọa phải đối diện hàng ngày! Kim nhấn mạnh lời nói.


- Anh phục em lắm. À… khi nào xe chạy ngang qua nghĩa trang quân đội em báo cho anh biết để nhìn xem sao, nhất là bức tượng Tiếc Thương!


- Đâu còn nữa để anh nhìn. Nghĩa trang bị đào bới, hủy diệt gần hết! Bức tượng Tiếc Thương đã biến thành đồ kim loại phế thải vất ở một xó nào đó rồi! Giọng Kim buồn buồn…


(Còn tiếp)


Biển Ðông

Trở lại Trang Tiểu Thuyết

No comments:

Post a Comment