Friday 14 May 2010

Bui Tin va May mu the ky

Bùi Tín
và "Mây mù thế kỷ"
(Hỏi và trả lời với các cựu chiến
binh Việt Nam, Hoa kỳ, Úc, Pháp)


                                                                                                   Lý Tuấn
Trở lại Trang Quan điểm thời sự


Mặc dù với những diễn tả tình cảm anh em trong tập sách "Mây mù thế kỷ", người đọc cũng thấy được thái độ khinh bỉ của Bùi Tín đối với các chính quyền miền Nam Việt Nam và Quân lực Việt Nam Cộng hòa chỉ là bù nhìn, tay sai của ngoại bang. Còn cái gọi là "quân đội nhân dân" nhưng thực chất của nó là "phản nhân dân" thề "trung với đảng mafia” thì khỏi nói, Bùi Tín sơn son thếp vàng đến mức tối đa để nó trở thành huyền thoại, cũng là gián tiếp đánh bóng đại tá Bùi Tín, vì đó là nơi đưa hắn vào vai trò của người ăn trên ngồi trốc trong tập đoàn chóp bu cộng sản thống trị, nên cảnh mèo khen mèo dài đuôi không là chuyện bất thường. Hơn nữa, môi trường quảng cáo "huyền thoại Hồ chí Minh" ở hải ngoại đã đi vào ngõ cụt.

Giờ đây, "quân đội nhân dân" hiện nguyên hình chỉ là một bộ phận nòng cốt của guồng máy chuyên chính với nhiệm vụ bảo vệ đảng Việt gian cộng sản, những đặc quyền, đặc lợi, đàn áp nhân dân và bán nước. Vì:

Nếu không có sự hoàn toàn đồng ý của chúng (QĐND), qua vai trò đại diện của tướng bộ trưởng quốc phòng Phạm văn Trà trong bộ chính trị, tập đoàn ngụy quyền Hà-nội sẽ không bao giờ dám dâng thêm đất, nhượng thêm biển cho Tàu cộng!

Nêu lên vai trò lãnh đạo quân sự của tướng lê dương bộ trưởng quốc phòng Phạm văn Trà, người đứng đầu tập đoàn tướng lãnh Hà-nội, để thấy "quân đội phản nhân dân" và bộ chính trị của đảng Việt gian cộng sản, chỉ là bọn người làm tay sai phục vụ ngoại bang, nhất trí phản bội dân tộc – dâng đất, biển cho Tàu đỏ – để được bảo vệ cho việc duy trì quyền lực.

Trước biến cố ảnh hưởng đến sự tồn vong của đất nước; là người tự vẽ lên hình ảnh yêu nước cho chính mình trong các bài viết và sách, Bùi Tín phải có trách nhiệm đặt thành vấn đề và dùng cái "đầu lạnh, tỉnh táo" làm cuộc so sánh, phê phán về tinh thần vì đất nước, vì nhân dân giữa ngụy quyền miền Bắc và chính phủ miền Nam; giữa "quân đội phản nhân dân" và QLVNCH trong nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc; giữa "Mặt thật của các tướng lê dương Hà-nội" với "Mặt thật của các tướng Sài-gòn". Cho tới ngày nay, Bùi Tín tiếp tục từ chối thể hiện trách vụ cao cả đó của một người yêu nước (?), của một người cầm bút, không ngoài việc tìm mọi cách bôi tro, trát trấu lên mặt các chính quyền và quân dân miền Nam!

Thảm cảnh của dân tộc Việt Nam bắt nguồn từ "huyền thoại Hồ chí Minh". Nay, "Mây mù thế kỷ" của tên cựu phó tổng biên tập báo Nhân dân, Bùi Tín – tập trung vào việc ca ngợi, sơn phết, vẽ vời để cho ra đời thêm huyền thoại về cái gọi là "quân đội nhân dân" – chắc chắn tiến trình này phải nằm trong kế hoạch lâu dài của đảng Việt gian cộng sản. Xin phép được nói lên một số cảm nghĩ về "tác phẩm" này.

                                                                           *****

Để làm vấn đề sáng tỏ và rộng rãi hơn về cuộc chiến với vài điểm quan trọng xảy ra trong quá khứ hầu tìm cốt lõi của nguyên nhân mà Bùi Tín, lúc thì viết có vẻ thành thật, lúc thì lại lờ mờ phủ nhận những điều đã viết ra đến loạn cào cào. Nội dung "Mây mù thế kỷ" cho thấy Bùi Tín có những hành động giống y như tập đoàn ngụy quyền Hà-nội là: Mạt sát và luôn coi người tị nạn là bọn phản động, nhưng lại kêu gọi quên quá khứ, xóa bỏ hận thù để hòa giải hòa hợp.

Quan sát hoạt động của Bùi Tín từ khi có mặt ở hải ngoại trong vai trò phản tỉnh, đã cho thấy là hắn giữ trọng trách sỉ nhục các chính quyền miền Nam, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa rồi dùng cách diễn tả vòng vo kêu gọi họ, gia đình, con cháu của họ, tức là nạn nhân của Hồ chí Minh và đảng Việt gian cộng sản, "hòa giải hòa hợp" nhưng không nói rõ ràng là "hòa giải hòa hợp" với ai; làm thế nào để thực hiện lời kêu gọi đó; ai sẽ là người đứng ra lãnh đạo tiến trình này (phải hiểu ngầm người lãnh đạo là hắn). Nói tóm lại, Bùi Tín nghĩ rằng mọi người ở hải ngoại chỉ là một đám người ngu nên đưa ra những điều không thực tế, không tưởng làm mồi câu gây ra sự bất đồng ý kiến trong tập thể, nghi kị lẫn nhau đưa đến xung đột về tư tưởng có lợi cho ngụy quyền Hà-nội.

Nghiên cứu cẩn thận những công trình "viết – lách" của hắn, người đọc sẽ nhận ra điểm đặc biệt là hắn không muốn tập thể tị nạn cộng sản biết đến những quá trình then chốt của cuộc chiến vì nó đem ánh sáng soi rọi vào gương mặt Việt gian, bán nước của Hồ chí Minh và bè lũ đảng cộng sản. Xin nêu lên vài thiếu sót đó để công luận có thêm dữ kiện cho việc thẩm định nhiệm vụ của Bùi Tín ở hải ngoại, vì hắn dùng ngòi bút tạo ra nhiều trò tình cảm mị dân tuyên truyền vào tập thể tị nạn đúng với những gì mà ngụy quyền Hà-nội đang thực hiện. Thí dụ: Trong "Mây mù thế kỷ", Bùi Tín đưa ra thí dụ lờ mờ như là: Hai tay đánh nhau (huynh đệ tương tàn) nhưng không cho biết tay nào đánh trước. Đây là điểm mà Bùi Tín luôn luôn tránh né đề cập đến trong những bài viết và sách.

Xin trình bày vài điểm chính về cuộc chiến đẫm máu ở miền Nam Việt Nam mà Bùi Tín không bao giờ viết ra:


- Trước hết, xin nhắc lại nhiệm vụ của Hồ chí Minh và đảng cộng sản của hắn từ khi ra đời ngày 03/02/1930, là: Nhuộm đỏ ba quốc gia Đông-dương theo lệnh của đế quốc thực dân đỏ Nga-xô;

- Danh xưng của tổ chức Việt gian là "Đảng cộng sản Đông dương" – đủ nói lên mọi biến cố đầy máu và nước mắt mà nhân dân của cả ba quốc gia Việt–Miên–Lào, đã phải đổ ra để cho chúng hoàn thành trách nhiệm với quan thầy;
- Như vậy, Hồ chí Minh và đảng Việt gian cộng sản của hắn không hề có mục đích phục vụ cho quyền lợi của dân tộc và đất nước Việt Nam – Tổ quốc của chúng là đế quốc đỏ Nga-xô;
- Đấy là nguồn gốc của cuộc chiến xâm lược miền Nam Việt Nam của Hồ chí Minh và đảng Việt gian cộng sản – Chiến tranh Đông dương 2 – thực chất của cuộc chiến là chúng dùng xương máu nhân dân Việt Nam vào tiến trình mở rộng thuộc địa cho đế quốc đỏ Nga-xô.

Ngay ở phần nhập đề của tập sách, Bùi Tín viết: "Năm 1954, chiến thắng Điện Biên Phủ đưa đến Hiệp định Giơ-ne-ve (Genève). Đất nước chia làm hai miền. Tổng tuyển cử dự định vào tháng 7.1956 không diễn ra. Chính quyền ở miền Nam do người Pháp dựng lên và yểm trợ, được Hoa kỳ công nhận và tiếp sức theo chiến lược ngăn chận cộng sản của chiến tranh lạnh."


Quay trở lại quá khứ đề cập trong những giòng chữ nêu trên, Bùi Tín lại cố tình phủ nhận những gì mà hắn tự nguyện viết ra trong quyển "Hoa xuyên tuyết". Bùi Tín viết lại lời Lê Duẩn rằng:
"Tôi nghĩ ngay đến bạo lực. Tôi bảo ngay anh em chôn súng. Tôi bảo với anh em để lại lực lượng ở miền Nam không tập kết hết cả đâu nhé." (Hoa xuyên tuyết – Tr. 126).”


Đọc những lời đó, không cần người có học cũng hiểu:


Mưu đồ nhuộm đỏ miền Nam bằng bạo lực quân sự đã được đảng Việt gian cộng sản dự trù, chuẩn bị ngay từ những ngày đầu của cuộc đình chiến, năm 1954.


Mưu đồ này được thông qua trong cuộc họp của Hồ chí Minh và một số tay chân cho ra đời "nghị quyết 15, khóa 2, tháng I-1959". Lợi dụng ít người biết và lưu tâm đến điều này, Bùi Tín đã tự động sửa thành "tháng 1-1960"* để nhập nhằng quy tội chính quyền miền Nam Việt Nam là đầu dây mối nhợ của cuộc chiến qua luật 10/59.

Cùng với ý đồ đó, Bùi Tín lờ đi và không bao giờ nhắc đến cái chủ đích của Hồ chí Minh thay "Mặt trận Liên Việt" bằng "Mặt trận Tổ quốc" (1956), với những điều lệ đặt chính quyền miền Nam Việt Nam thành một tổ chức ngang hàng với các tổ chức ngoại vi của đảng cộng sản, và phải nằm trong "Mặt trận tổ quốc", dồn chính quyền miền Nam Việt Nam vào thế không thể chấp nhận tổng tuyển cử.


"Luật 10/59 ra đời tháng 10-1959, sau nghị quyết 15 tháng 1-1959 của Hồ chí Minh và bè lũ – đến 9 tháng."


Sự ra đời của luật 10/59 là một bắt buộc phải thực hiện của chính quyền nước Việt Nam Cộng Hòa. Nhưng luật này hoàn toàn nhằm vào mục đích tự vệ và bảo toàn miền Nam Việt Nam, trước viễn tượng không thể tránh được cuộc xâm lược của Hồ và đảng Việt gian cộng sản bằng quân sự qua "nghị quyết 15".


Đó cũng là lý do Bùi Tín tránh nhắc đến cái cốt lõi của cuộc chiến mà chỉ lấp lửng đề cập đến: "Tổng tuyển cử dự định vào tháng 7.1956 không diễn ra", không ngoài ý định đưa tập thể tị nạn vào con đường mơ hồ, lầm lẫn để rồi chấp nhận hoặc đồng tình rằng chiến tranh bắt nguồn từ phần lỗi của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, vì đã không thi hành lịch trình tổng tuyển cử do hiệp định Genève ấn định. Hoặc ít ra, miền Nam Việt Nam – nếu không hoàn toàn chịu trách nhiệm, cũng phải chia xẻ phân nửa trách nhiệm về chiến tranh và tình trạng đất nước đối với lịch sử dân tộc. Như vậy, cả hai phía đều cùng có tội, là huynh đệ tương tàn, tại sao không quên tội của nhau mà hòa giải hòa hợp dưới sự lãnh đạo của ngụy quyền Hà-nội.

Ngoài ra, phải nói đây là chiêu đánh cực độc vào tư tưởng tập thể tị nạn mà nó có tác động khiến mọi người – nếu chấp nhận lý luận của Bùi Tín mà gạt bỏ quá khứ – thì kể như gạch bỏ lịch sử cận đại của miền Nam nói riêng, Việt Nam nói chung, để chỉ còn lại "lịch sử" của đảng Việt gian cộng sản được đội ngũ gia nô bồi bút, văn nô của chúng nhào nặn thành đồ giả và thực hiện từ lâu. Cái ngay trước mắt mà mọi người đã chứng kiến là tên của những đường phố, làng mạc trên toàn lãnh thổ miền Nam bị thay bằng tên của bọn sâu bọ trong tổ chức Việt gian cộng sản đã chết. Tượng đài của những tên lính Lê dương với đôi bàn tay đẫm máu nhân dân Việt Nam mọc lên khắp mọi nơi cùng với tượng của Hồ. Đặc biệt là Sài-gòn giờ đây mang tên của tên gián điệp lãnh lương của "quốc tế 3 cộng sản": Hồ chí Minh. Đồng thời, xin nêu lên một bằng chứng cụ thể được thể hiện trên giấy trắng mực đen trong tiến trình bôi xóa lịch sử dân tộc mà, Trần huy Liệu, nhà sử học của tập đoàn mafia đỏ cộng sản Việt Nam, Viện trưởng Viện Sử học đầu tiên của chúng, đã viết đại khái:


                                    "Lịch sử Việt Nam bắt đầu từ khi đảng ra đời."


Trong tập sách "Mây mù thế kỷ", ngoài nội dung trình bày làm người đọc mơ hồ, nó còn có ý làm cho người đọc có ý nghĩ chiến tranh xảy ra vì các chính quyền miền Nam Việt Nam là "bù nhìn, tay sai" (do Pháp dựng lên và được Mỹ công nhận, ủng hộ - theo Bùi Tín) của ngoại bang. Nói một cách khác, Bùi Tín chạy tội xâm lược miền Nam Việt Nam bằng quân sự của Hồ chí Minh và đảng Việt gian cộng sản, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu nạn nhân của cuộc chiến. Vậy thì nạn nhân ở Huế bị mổ bụng, chôn sống v.v… năm 1968; trẻ em ở Cai-lậy bị Việt cộng pháo chết; tất cả nạn nhân đã chết, bị què cụt trong cuộc chiến đấu bảo vệ miền Nam, theo tên phản tỉnh cuội Bùi Tín, đều cũng có tội vì chính phủ của họ là bù nhìn, tay sai của ngoại bang.

Sau tháng 4/1975, Bùi Tín cho biết là đã vào Sài-gòn và sống tại đây liên tiếp 4 năm. Sự nhận xét của tên nhà báo cộng sản này về thể chế miền Nam, dù hời hợt và gượng gạo nhưng cũng cho thấy các chế độ miền Nam là dân chủ tự do, mặc dù phải đối phó chiến tranh với thù trong, địch ngoài do đảng Việt gian cộng sản của hắn chủ trương và phát động. Nhưng rồi hắn lại tự phủ nhận những gì đã viết ra để dùng luận điệu tuyên truyền của đảng Việt gian trong suốt thời chiến và ngay cả ngày nay. Không phải chỉ riêng trong "Mây mù thế kỷ", mà trong tất cả những gì tên phản tỉnh cuội này viết ra, không ngoài mục đích "bôi bẩn, hạ nhục và trút tất cả tội lỗi lên đầu các chính quyền và quân dân miền Nam". Điều này làm nổi bật tất cả những công trình tim óc, trí tuệ của hắn là chỉ tập trung vào công việc bào chữa cho tội ác của những kẻ gây ra chiến tranh ở miền Nam, thẳng tay sát hại nhân dân Việt Nam để hoàn thành nhiệm vụ bành trướng thuộc địa cho thực dân đế quốc đỏ Nga-xô là Hồ chí Minh và bè lũ đảng Việt gian cộng sản.
Một điểm khác quan trọng không kém là ý định của Bùi Tín và cũng là của ngụy quyền Hà-nội: nhằm nhắm vào giới trẻ ở hải ngoại. Cách viết mù mờ không ngọn nguồn của hắn sẽ khiến giới trẻ bâng khuâng không biết đâu là sự thật đưa đến sự xung đột tư tưởng trong gia đình, giữa những thế hệ khác nhau. Hoặc họ đi tìm sách vở để nghiên cứu, tìm hiểu thì, chắc chắn, hầu hết những sách vở đó đều do tả phái quốc tế viết hoặc đồ giả do đảng Việt gian cộng sản nhào nặn và sản xuất (hiện có đầy trong các thư viện ở các quốc gia Tây phương). Thế là họ đi vào cái bẫy của Bùi Tín, có nghĩa là của đảng Việt gian cộng sản. Họ sẽ cảm thấy chán nản không thèm lý đến Việt Nam, xa lánh con đường đấu tranh mà nhân dân Việt Nam kỳ vọng. Hoặc, một là đi theo Bùi Tín tức là chấp nhận ngụy quyền Hà-nội, hoặc nhóm Việt gian cộng sản của phe hắn. Hai là giữ thái độ trung lập không cần biết đến Việt Nam. Một mũi tên bắn hạ hai con chim của đại tá cộng sản Bùi Tín.

Bùi Tín đã lấy tay che cả hai mắt, để lương tâm nhìn về phía sau lưng, để không nhìn thấy các chính quyền nước Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn không có các loại cố vấn như: Vương cố vấn, Triệu cố vấn, Triết cố vấn v.v… như "chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa", đã được mô tả sống động trong sách của hắn. Đã tự ý viết ra những sự thật đó, nhưng tại sao Bùi Tín không dùng lương tâm của một người Việt Nam chân chính làm cuộc phân tích trắng, đen về những khác biệt của thế chủ quyền đất nước giữa hai chế độ trước khi xử dụng ngòi bút?
Chính phủ của một quốc gia mà có những cố vấn ngoại quốc loại: Vương cố vấn, Triệu cố vấn, Triết cố vấn cùng dâng biển, nhượng đất cho ngoại bang, xin cho biết là phải gọi cái "chính phủ" đó như thế nào mới đúng nghĩa?* Nó có xứng đáng tồn tại để tiếp tục thống trị đất nước?
Bùi Tín nghĩ sao về tình trạng thịnh vượng, nhân dân với đời sống no ấm, tự do thoải mái ở các quốc gia như: Nhật, Đại Hàn, Đài loan; cả những nước như: Đức, Pháp, Anh sau thế giới đại chiến 2, "được Hoa kỳ công nhận và tiếp sức theo chiến lược ngăn chận cộng sản trong chiến tranh lạnh", có phải do ngoại bang dựng lên và là tay sai, bù nhìn của Hoa kỳ? Có phải vì họ không có loại người như Hồ chí Minh ở Việt Nam ngày trước; tập đoàn đệ tử của hắn hiện ở Hà-nội; Bùi Tín và các đồng chí, đồng đạo ở hải ngoại ngày nay, nên họ có được sự sung túc mà đảng Việt gian cộng sản đang bám vào họ và cả Mỹ như đỉa đói? Chính Bùi Tín cũng cố ý làm cho mọi người nhận ra sự "thân Mỹ" của hắn hơn hẳn "ngụy miền Nam" với cách diễn tả nửa kín, nửa hở trong "Mây mù thế kỷ".

Nhưng có một điểm quan trọng đặc biệt phải nêu ra đây vì Bùi Tín cố tình quên mình là một đại tá của "quân đội (phản) nhân dân"; một nhà báo; một người cho mình là yêu nước; một chứng nhân của cuộc chiến, đã ngồi trên xe tăng tiến vào Sài-gòn chiếm dinh Độc lập ngày 30 tháng 4 năm 1975! Cái kết thúc đẫm máu đó sáng tỏ như ban ngày nhưng cũng xin hỏi đại tá lê-dương, phó tổng biên tập báo Nhân dân: Ai đã gây ra chiến tranh? Ai xâm lược ai? Nhân dân miền Nam Việt Nam hưởng những gì sau khi "được" đảng Việt gian cộng sản của Hồ chí Minh giải phóng?

Dù khéo léo không để lộ ý định dùng "Mây mù thế kỷ" làm chứng từ "huyền thoại hóa" cho cái gọi là "quân đội nhân dân", nhưng với những lời viết tuyên dương, khoe khoang phương pháp điều hành chiến tranh của các cấp lãnh đạo ngụy quyền cộng sản; những kế hoạch xâm nhập từ binh lính đến chiến cụ, quân trang, nhiên liệu, lương thực, y tế vào miền Nam; khả năng điều khiển, điều động các đại đơn vị và cách giải quyết chiến trường của các cấp chỉ huy ngụy quân ngoài mặt trận v.v… Nhưng thực tế của đất nước là bằng chứng không thể lòe thiên hạ và qua mặt ai được, vì người đọc sách vẫn thấy cái "chứng từ" lưu manh đó bởi mắt chưa mờ, trí óc chưa bị bịnh tâm thần xâm nhập.

Tuy nhiên, cái đáng lưu ý hơn là đoạn Bùi Tín có lời nhắc đến "Mặt trận giải phóng miền Nam" (MTGPMN), chỉ với cách trình bày lất phất cho có vẻ như là không quên; nhưng thẳng thừng không coi đó là chiến công tiếp tay đem lại thành công cho cuộc xâm lược của đảng Việt gian cộng sản. Thực ra, khi đọc "Mây mù thế kỷ", người đọc chúng tôi nhận ra ngay những đặc thù khinh rẻ bọn người gồm những thành phần trí thức điển hình gọi: "thành phần thứ 3" và các cái gọi là "chính phủ Cách mạng lâm thời và Mặt trận giải phóng miền Nam" chỉ là bọn "ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản". Đồng thời, chúng tôi xem đó là một công nhận bằng giấy trắng mực đen vai trò của những thành phần này tiếp tay cho giặc, trực tiếp cho thấy chúng là nội thù của quân dân miền Nam trong cuộc chiến đấu bảo vệ nước Việt Nam Cộng Hòa ở thế kỷ qua. Nhưng tiếc thay, những "thành phần đó" hiện sống rải rác ở hải ngoại hoàn toàn im hơi lặng tiếng với những sỉ nhục mà Bùi Tín dành cho họ. Và, ngạc nhiên thay, lại có một vài tên đang tự nguyện làm tà lọt, thành cái đuôi của nhà "thuyết khách" Bùi Tín. Để tìm nguyên nhân của vấn đề, xin đi vào phần "nhìn lại cuộc chiến tranh 2".


"3. NHÌN LẠI CUỘC CHIẾN TRANH 2" – PHẦN 1”


Một câu hỏi:
“Có phải Hà-nội lợi dụng cuộc tổng tấn công miền Nam Việt Nam vào Tết Mậu Thân 1968 là để tiêu diệt lực lượng của "chính phủ Cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam" vì giữa họ vẫn có sự đố kỵ Nam-Bắc, và để rồi chỉ còn lực lượng của miền Bắc ở miền Nam mà thôi?"


Bùi Tín trả lời:


"Có lẽ một số người trong các bạn đã nghĩ quá xa với suy luận theo cách chủ quan. Tôi cho rằng, lúc bấy giờ bộ phận lãnh đạo đảng cộng sản ở miền Bắc khi mở cuộc tiến công Tết Mậu Thân ở miền Nam đều có sự phối hợp với bộ phận lãnh đạo ở miền Nam của Trung ương Cục. Họ không có ý đồ như bạn hỏi. Bởi vì, chính phủ Các mạng lâm thời và Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam đều do cơ quan lãnh đạo cộng sản lập ra."

Để qua một bên những chém giết lẫn nhau, tiêu diệt hay không tiêu diệt của chúng - phần viết này chỉ đề cập đến những cá nhân, tổ chức nội thù của quân dân miền Nam Việt Nam từ ngày trước cho đến hiện nay mà Bùi Tín lấy nó làm thành một phần nội dung trong tập sách "Mây mù thế kỷ", và những tiến trình có thể xảy ra trong tương lai.
Như chúng tôi từng nêu ý kiến rằng:


Những thành phần gọi là "thứ 3" nếu không do đảng cộng sản lập ra, những thành phần này cũng tự ý ngả về phía ngụy quyền Hà-nội!


Câu trả lời trích ở phần trên của Bùi Tín là sự công nhận: Ý kiến của chúng tôi là chính xác.
Thế nên, nếu nghiêm chỉnh xét lại mọi lời nói đến hành động của "thành phần thứ 3", sẽ thấy chúng hoàn toàn không mang lợi ích cho nhân dân miền Nam Việt Nam trong cuộc chiến tự vệ vừa qua, mà chỉ thấy sự tự nguyện tiếp tay hoặc thi hành theo chỉ thị của đảng Việt gian cộng sản. Ngày nay cũng không có gì thay đổi, nghĩa là bọn người này không vì nhân dân và đất nước Việt Nam, mà vì quyền lợi tập thể hoặc cá nhân của chúng tức là của ngụy quyền Hà-nội, hoặc của ngoại bang.

Nhưng tại sao Bùi Tín không ngại ngùng cho mọi người biết tường tận về những vai trò và nhiệm vụ của những "thành phần thứ 3" đó?

Mục đích của sự tiết lộ đó không nằm ngoài ý định: Trước là khoe tài lãnh đạo của đảng Việt gian cộng sản và cái gọi là quân đội phản nhân dân. Sau là để mọi người thấy đó là phát súng ân huệ cuối cùng của ngụy quyền Hà-nội ban thưởng cho các thành phần đó mà thôi! Vì những thành phần này không còn lợi ích là bao nhiêu và có thể trở mặt vì bị đá đít, và nhất là gây trở ngại cho việc xây dựng một "thành phần thứ 3 mới" dưới sự chỉ huy của hắn hoặc một "đồng chí" nào đó, để đối phó tập thể tị nạn ở hải ngoại.

Để "phát súng ân huệ" có hiệu quả hơn, Bùi Tín không ngần ngại tăng thêm thuốc bồi để viên đạn thoát nòng súng mạnh hơn: "Cũng cần nói thêm, vị trí của Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam và Chính phủ Cách mạng lâm thời miền Nam là không có thực chất, họ chỉ là cái bình phong, là một tổ chức được đưa ra để lý giải và thuyết phục dư luận thế giới, rằng đây là một phong trào vốn có từ miền Nam. Thực ra, tất cả đều do chỉ đạo từ cơ quan lãnh đạo của đảng cộng sản ở miền Bắc."

Nhìn vào cuộc chiến vừa qua để rút kinh nghiệm, phải nói rằng nếu không có những cá nhân, tổ chức chính trị tay sai, cò mồi phá rối mọi mặt ở miền Nam, Hồ chí Minh và đảng Việt gian cộng sản không thể nào tạo ra được ngày 30/4/1975. Yếu tố này có tính cách chiến lược của cuộc chiến xâm lược; nó cũng là bài học xương máu mà tập thể tị nạn cần nhận diện để tránh những lỗi lầm ngày trước cho cuộc đấu tranh ngày nay. Bởi vì, gần ba thập niên qua, chúng ta hoàn toàn không thấy một tên Việt cộng nào chính thức ra mặt hoạt động trong cộng đồng; chỉ những nằm vùng, tay sai, cò mồi và các trí thức thập thò như là thành phần thứ ba mới gây xáo trộn giống như ngày trước. Đặc biệt là có thêm vài tổ chức đấu tranh dổm tiếp tay chúng gây nghi ngờ, tạo rối loạn làm mọi người thêm chán nản; và một nhóm mới khoác áo "phản tỉnh, ly khai, đấu tranh dân chủ" chuyên nghiệp, nhưng cũng cuội, đang cố lèo lái tập thể tị nạn đi vào con đường hướng về Ba-đình, Hà-nội.

Chẳng còn gì để bào chữa cho hành động "yêu nước" của bọn người này khi mà chính Bùi Tín phỉ nhổ vào mặt chúng với những lời lẽ tuy ngọt ngào nhưng thật thậm tệ. Âu đó cũng là nghiệp chướng của thân phận đầy tớ, tay sai làm bình phong cho chủ, khi xong việc chủ đá đít để khỏi bố thí cục xương là chuyện bình thường. Cũng từ điểm này, nét chấm phá của bộ mặt lưu manh của đảng Việt gian cộng sản mới hiện ra để xác định chân tướng của chúng.

Nhìn xa hơn chút nữa, ta sẽ thấy mưu định của Bùi Tín là không ngoài việc bênh vực, bào chữa cho việc dẹp cái đám "thành phần thứ 3, chính phủ cách mạng lâm thời và MTGPMN" của đảng cộng sản. Nó nằm trong câu viết như sau: "Tất nhiên, giữa lãnh đạo miền Bắc với lực lượng Mặt trận và chính phủ Cách mạng lâm thời miền Nam được dựng lên ở miền Nam có sự nhất trí, nhưng vai trò của Mặt trận, chính phủ Cách mạng lâm thời luôn ở thế lép vế, phụ thuộc, hình thức, phục tùng, không có thực quyền gì. Chính vì thế đến năm 1975, khi giành được toàn thắng, Mặt trận Dân tộc Giải phóng và chính phủ Cách mạng lâm thời bị giải thể rất nhanh, gần như không kèn không trống."


Đây là sự khẳng định chấm dứt những thành phần "tay sai" trong cuộc chiến vì mục tiêu nhuộm đỏ miền Nam Việt Nam đã hoàn tất. Vai trò, nhu cầu đảng Việt gian đòi hỏi và tùy thuộc vào các "đồng chí hờ" trong chiến tranh không còn cần thiết trên lãnh thổ Việt Nam. Khôn hồn, ngậm miệng thì đảng sẽ thưởng cho cục xương thừa như những Lý chánh Trung, Ngô bá Thành, Lữ Phương v.v… Nó cũng có nghĩa là một cảnh cáo các đào kép "tay sai, bù nhìn" ở hải ngoại, rằng: "Các đồng chí (hờ) chớ có vọng động mà thiệt thân". Đừng trở mặt phá đảng bằng cách hợp tác với "bọn ngụy" ở hải ngoại gây thiệt hại cho đảng là cái tội không thể tha thứ được. Hãy yên phận để đảng có thì giờ rảnh tay đánh phá, lũng đoạn cộng đồng của chúng. Vì chúng có tan vỡ, đảng mới nắm cổ chúng được và có thêm nhiều cơ hội để "Mặt trận tổ cuốc" chăm lo và vắt sữa những con bò sữa mập mạp đó.


"Mây mù thế kỷ" là phát súng ân huệ mà Bùi Tín, thay mặt ngụy quyền Hà-nội, ban phát cho các thành phần đó.


Phát súng ân huệ của Bùi Tín đã cung cấp một số bằng chứng cần thiết để lý giải và giải tỏa thắc mắc cho nhiều người về sự biến dạng của những con người, tổ chức của họ mà tất cả chỉ là công cụ làm "bình phong" cho tập đoàn tay sai của thực dân đỏ Nga-Tàu. Mong rằng những tà lọt, những thành phần thứ 3 mới (còn trong tình trạng chập chờn như ma trơi) hãy thận trọng suy nghĩ đến những gì mà Bùi Tín đã viết ra trong "Mây mù thế kỷ". Nếu chưa đọc tập sách này thì hãy đi tìm đọc; khi đọc thì nên dùng cái "đầu lạnh, tỉnh táo" mà đọc và nghiên cứu cẩn thận để đừng vướng vào con đường xưa các đồng chí đàn anh đã đi, để đến nỗi đồng chí Bùi Tín phải đưa lên sách với những miêu tả thấy buồn dăm ba phút.

Tuy nhiên, có một điểm phải công nhận rằng Bùi Tín cũng là người có "tình chung, nghĩa thủy". Có lẽ là vì sống ở hải ngoại đã lâu, bị nhiễm tính phải thể hiện tình người nên thực hiện "tình đồng chí" bằng cách cho nhiểu vài giọt nước mắt của vai trò anh kép mùi xuống xề nghe não ruột, rằng: "Lan, sao em nỡ cắt đứt dây chuông trong khi anh còn đứng (xin ăn) trước cổng hiên chùa", để vuốt ve các thành phần bị đá đít, làm thiên hạ mủi lòng khi đọc lời chia buồn (hay chia vui cũng được) của Bùi Tín với những tổ chức, những cá nhân bù nhìn có tội với dân tộc, như sau:


"Các vị nhân sĩ, trí thức có chân trong chính phủ như luật sư Nguyễn hữu Thọ, kiến trúc sư Huỳnh tấn Phát, luật sư Trịnh đình Thảo, bác sĩ Dương quỳnh Hoa cũng cảm thấy chán nản, vì không được trọng dụng nữa. Tất cả những người có vai vế một thời đều ngao ngán, buồn tủi cho thân phận bị khinh bạc của mình."

Nhưng đó là giọt nước mắt cá sấu của người cộng sản dành cho những con người mang thân ra làm khuyển mã cho ngụy quyền Hà-nội kể ra thì cũng xứng đáng. Đó là logic chính trị quên quá khứ, xóa bỏ hận thù, hòa giải hòa hợp theo phương pháp "định hướng xã hội chủ nghĩa". Đó cũng là sự khinh bỉ đối với các thành phần "ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản" của Bùi Tín, được thể hiện theo lối dùng chữ nghĩa cho có vẻ văn chương hàn lâm của nhà tuyên truyền với 47 năm kinh nghiệm của đảng Việt gian cộng sản.

Cũng từ giọt nước mắt cá sấu của Bùi Tín, một sự thật cho thấy là những thành phần tay sai, hoặc theo voi hít bã mía, dù bằng cấp đầy mình, chỉ là phường giá áo túi cơm – chỉ muốn được ngụy quyền cộng sản trọng dụng để có vai, có vế trong xã hội của chúng – nên những tiết lộ của Bùi Tín cho mọi người thấy cái hèn của chúng – khi bị đảng liệng xuống cống – thì miệng câm như hến.

Cũng từ giọt nước mắt cá sấu của Bùi Tín, các thành phần hiện là cái đuôi của hắn ta, có nhận ra được những thực tế phũ phàng này? Hay đợi cho đến lúc phó tổng biên tập báo Nhân dân Bùi Tín lên cơn hứng "xuống xề và lên nòng súng cho phát ân huệ thứ 2", lúc đó mới biết thì mặt mình đã vỡ vì không còn được "đảng hay phe (ta) của Bùi Tín” trọng dụng. Tạo thêm cơ hội tốt cho đại tá quân đội phản nhân dân Bùi Tín có dịp múa bút viết "Mây mù thế kỷ 2" cùng với lời than thở hộ rằng: “Tất cả những người có vai vế một thời đều ngao ngán, cảm thấy chán nản". Sầu hơn nữa là "buồn tủi cho thân phận bị khinh bạc của mình". Ôi, cái vai, cái vế (và cả cái ghế) sao tụi mi lại rắc rối, đen thui thủi đến như thế ni!

Các cụ ta thường nói: "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng".


"5. NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA HIỆN TẠI" - PHẦN 2


"Hỏi và trả lời với một số cựu chiến binh quân đội nhân dân Việt Nam và quân lực Việt Nam cộng hòa"


Về những vấn đề hiện tại ở hải ngoại, câu hỏi trích dẫn dưới đây cho thấy chủ đích chia cộng đồng tị nạn cộng sản ra làm hai khối để dễ gây xáo trộn, lũng đoạn, ngăn chận việc cộng đồng tiến tới hợp nhất. Câu hỏi đó như sau:


"Ông nhận xét như thế nào về cộng đồng người Việt ở hải ngoại nói chung và những người quốc gia ở hải ngoại nói riêng?"


Câu hỏi này là sự sắp đặt cấu tạo một khoảng cách giữa "người Việt hải ngoại – những người quốc gia" là hai tập thể hoàn toàn khác nhau về tư tưởng nhưng do người hỏi đặt ra, chứ không do Bùi Tín. Đó là cách tung hứng độc đáo giữa "hỏi – trả lời" của "Mây mù thế kỷ".
Thực chất của cách gọi "cộng đồng người Việt ở hải ngoại" là một sự xóa bỏ "tình trạng và danh xưng của người tị nạn cộng sản", trắng đen lẫn lộn để đồng hóa ý nghĩa với cụm từ "khúc ruột xa ngàn dặm" của anh chàng hoạn lợn Đỗ Mười.

Thực chất của cái gọi là "những người quốc gia" không ngoài cách tránh gọi: chống cộng cực đoan, quá khích; nhưng những ai "được" đặt nằm trong phạm trù "quốc gia" đều là thành phần: chống cộng quá khích, cực đoan. Và, nhóm này chỉ là thiểu số, lẻ tẻ không đáng quan tâm, theo cách diễn giải trong câu trả lời của Bùi Tín, cho phù hợp với chính sách về nguời tị nạn của ngụy quyền Hà-nội.

Thực chất của câu hỏi trên là cách xập-xí xập-ngầu coi như đa số người tị nạn trong cộng đồng tị nạn cộng sản đã thay đổi tư tưởng, lập trường hoặc trốn khỏi Việt Nam vì lý do kinh tế, du học nên chấp nhận "hòa hợp" với ngụy quyền Hà-nội. Các từ "tị nạn cộng sản" được "người hỏi" và me-xừ Bùi Tín dàn cảnh bằng câu hỏi, trả lời với lý luận tình cảm để nhè nhẹ vất vào sọt rác.
Câu hỏi là sự mở đường có tính toán để cho con tàu của Bùi Tín bắt trớn. Dù vậy, nó cũng không thể nào dấu cái đuôi quá dài vì nhìn sâu hơn vào những công trình "viết – lách" của Bùi Tín, người đọc sẽ nhận ra "Mây mù thế kỷ" không khác gì bản thảo của một vở kịch, với những câu hỏi có tính cách cò mồi kiểu Sở Khanh phỏng vấn Tú Bà có lợi cho tập đoàn Việt gian Hà-nội, được các nghệ sĩ diễn viên thời đại "cựu chiến binh quân đội phản nhân dân và QLVNCH (?)" cùng nhà "ly khai Bùi Tín" đồng trình diễn.

Sau màn giáo đầu ca ngợi về sự thành công của người tị nạn làm cho mọi người nở lỗ mũi không còn quan tâm đến những tiết mục khác, con tàu của Bùi Tín bắt đầu chuyển bánh. Mào đầu với bối cảnh bảo thủ, độc đoán, tham nhũng của tập đoàn Việt gian cộng sản, nên chưa thể phát huy được tiềm năng của người Việt (tị nạn) ở hải ngoại vào việc xây dựng đất nước. Nhưng cái nguyên nhân đó đối với hắn chỉ là thứ yếu có tính cách màu mè trang trí, hắn vội vàng quay mũi súng vào những người "được" gọi là "quốc gia" như sau: "Đây là một sự thiệt thòi rất lớn cho đất nước. Nhưng tôi thấy người Việt sống ở hải ngoại cũng còn có những nhược điểm; chưa thực sự đồng tâm nhất trí. Còn chia rẽ nhiều. Tình trạng chia rẽ nhau cũng dễ hiểu, bởi vì mỗi người ra đi có hoàn cảnh khác nhau. Trong những người gọi là "quốc gia" ở hải ngoại, có những nhược điểm cần khắc phục. Đó là thái độ hận thù còn quá sâu."


Với kinh nghiệm 47 năm phục vụ cho đảng Việt gian cộng sản, phải nói rằng khó có thể tìm một người không cộng sản có đầy đủ kinh nghiệm hiểu biết về con người cộng sản hơn Bùi Tín. Tuy nhiên, cũng xin nêu ra đây vài nhận xét về sự thành công của đảng cộng sản để so sánh với những việc làm về chiến tranh truyên truyền, tuyên vận của đại tá "quân đội phản nhân dân", nhà báo Bùi Tín.

Sự thành công của đảng Việt gian cộng sản nằm trong ba yếu tố chính, là: Tổ chức, tuyên truyền (lừa nhân dân Việt Nam) và tàn bạo.

Về tổ chức, nhất là những tổ chức được gọi là "tổ chức bạn", đảng Việt gian cộng sản đối xử, đối phó như thế nào có thể lấy ví dụ như hai đảng: Dân chủ và Xã hội của các ông: kỹ sư Dương đức Hiền lãnh đạo đảng Dân chủ; ông Nguyễn Xiển lãnh đạo đảng Xã hội.**

Đó là tình trạng ở trong nước. Còn ở hải ngoại là vì bàn tay bạch tuộc của đảng Việt gian không thể trực tiếp nhúng vào vì không có bộ máy đàn áp thi hành, chúng cần có nằm vùng, tay sai, cò mồi dưới sự chỉ đạo của chúng. Nhiệm vụ của bọn này, dù không nói ra, ai cũng biết hoặc dự đoán được là: Triệt để phá hoại, quậy phá lung tung v.v… khiến cộng đồng tị nạn cộng sản không thể đoàn kết thống nhất. Vì vậy, khó có thể nói chuyện thống nhất trong hiện tại. Nhưng tin tưởng rằng mọi người sẽ một lòng khi đứng trước biến cố phải đối phó v.v…

Cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản ở hải ngoại là một khối gần 3 triệu người. Dù có những hoàn cảnh khác nhau như Bùi Tín tả cảnh, nhưng không như Bùi Tín nhận định sai lầm cố ý, vì người tị nạn có cùng chung hoàn cảnh là chạy trốn sự trả thù tàn ác của tập đoàn Việt gian đảng cộng sản. Thế nên, một lòng đối phó khi đứng trước biến cố phải đối phó là thực thể, không là hiện tượng và đã xảy ra cách đây không lâu. Xin chứng minh điều này là đã có đến:


Khoảng 50 ngàn người tập trung ở Little Sài-gòn chỉ để xé cờ máu và hình tên Việt gian Hồ chí Minh; hơn 20 ngàn người tập trung ở Los Angeles để chào kính, chào mừng "Tượng đài Chiến sĩ Việt – Mỹ". Đó là chưa tính đến sự đồng thuận của mỗi gia đình của từng cá nhân người biểu tình, sự ủng hộ của người Việt tị nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới.


Vậy thì, cái gọi khơi khơi là "cộng đồng người Việt ở hải ngoại" chỉ là tuyên truyền kiểu tự vơ đũa cả nắm để "lừa" những người tị nạn cộng sản còn lưng chừng, ba phải, ham lợi ở hải ngoại.

Thế nên, không chỉ riêng "Mây mù thế kỷ" mà phải nói là tất cả những việc làm của Bùi Tín là nhằm vào mục đích:

Chia rẽ cộng đồng tị nạn cộng sản thành hai hoặc thành nhiều nhóm để dễ dàng đập tan tinh thần, tiềm năng đấu tranh vì dân chủ tự do, nhân quyền và thịnh vượng cho Việt Nam. Đây là sách lược chia để trị, để lũng đoạn cộng đồng tị nạn cộng sản đến tan vỡ cho ngụy quyền Hà-nội. Phải gọi hành động của me-xừ Bùi Tín là gì mới đúng nghĩa?


Hơn ai hết, Bùi Tín phải là người hiểu biết tường tận về ý định, về tổ chức, về guồng máy thống trị, về hận thù, về sự tàn ác của ngụy quyền Hà-nội. Nhưng Bùi Tín chưa một lần đưa lên bàn cân làm cuộc cân đo về cái nhãn hiệu đã gắn cho tập thể tị nạn cộng sản: đó là thái độ hận thù còn quá sâu – với thái độ hận thù của tập đoàn Việt gian Hà-nội đối với nhân dân Việt Nam nói chung, người Việt tị nạn cộng sản nói riêng. Thực hiện điều này quả là khó cho vai trò của Bùi Tín vì nó đòi hỏi đến lương tâm chân chính của một người Việt Nam thuần túy!!!

Đặc biệt là từ sau tháng 4/1975, người tị nạn cộng sản với "thái độ hận thù còn quá sâu" đã làm rụng bao nhiêu "sợi lông chân" của bọn ngụy quyền Hà-nội? Có khi nào Bùi Tín suy nghĩ và làm bài tính nhẩm để so sánh điều này chưa?

Không phải chỉ riêng người dân Việt Nam, mà phải nói là lịch sử Việt Nam sẽ không bao giờ quên bao nhiêu triệu người đã bị đảng Việt gian cộng sản của Bùi Tín cầm tù, giết… sau tháng 4/1975. Bao nhiêu trăm ngàn người bỏ thây trên biển cả và với những đau thương khác trên biển khi chạy trốn bọn ác quỷ ngụy quyền Hà-nội.

Nói khách quan hơn để giải quyết vấn đề này ổn thỏa trong tình cảm "hai tay nên ngừng đánh nhau" như đã diễn tả trong “Mây mù thế kỷ”, đại tá lê-dương Bùi Tín cần phải đi tìm nguồn gốc của "hận thù", để từ đó tìm phương cách giải quyết vấn đề trong tình huynh đệ như đã kêu gọi. Nhưng, cựu phó tổng biên tập báo Nhân dân không hề tỏ lộ dấu hiệu nào trong vấn đề này dù chỉ một lời nói phớt qua.

Câu hỏi đặt ra đây là: Tại sao hận thù đã xảy ra và nó từ đâu đến? Ai là người chịu trách nhiệm giải quyết tiến trình nhức nhối này?

Trước khi nêu ra câu trả lời cho hai câu hỏi trên, người viết bài này tin tưởng là me-xừ Bùi Tín cũng thừa biết nhưng lờ đi. Mặc dù vậy, cũng xin nêu ra đây nguyên thủy của "hận thù" đã do đảng Việt gian cộng sản thai nghén, rồi đẻ nó ra, đặt nó nằm trong cái nôi của chính sách "hận thù" nhân dân Việt Nam qua khẩu hiệu:
“Trí, phú, địa, hào
Ðào tận gốc, trốc tận rễ”

Hận thù càng thêm chồng chất vì sự tàn ác, đày đọa, hạ nhục nhân phẩm con người qua chính sách trả thù của đảng Việt gian cộng sản sau ngày 30/04/1975; không còn cách nào dấu diếm nên phải đưa nó vào trong các trang sách, và đó cũng là một việc làm có tính toán của Bùi Tín. Nhưng có một mâu thuẫn trầm trọng là Bùi Tín chỉ kêu gọi nạn nhân xóa bỏ hận thù. Tại sao lại có điều lạ lùng này? Có phải là Bùi Tín thấy rằng người tị nạn làm thân con bò sữa chưa đủ nên phải làm con "bò tót" thì mới vui lòng đại tá của quân đánh thuê “quân đội nhân dân” và ngụy quyền Hà-nội chăng?

Quan sát chủ nghĩa cộng sản sụp đổ êm dịu ở các quốc gia Xã hội chủ nghĩa trên thế giới. Nếu Bùi Tín can đảm, trung thực thì nhìn thấy cái căn nguyên chính của sự chuyển đổi hòa bình đó là do các đảng cộng sản nắm quyền đã có thái độ đặt quyền lợi của quốc gia họ lên trên hết. Chỉ có một vài đảng cộng sản ngoan cố nên mới gây ra cảnh máu rơi thịt đổ. Nếu, Bùi Tín thực sự "vì yêu nước" không muốn những cảnh đó xảy ra trên đất nước Việt Nam, đã đến lúc quay ngòi bút vào tập đoàn Việt gian Hà-nội, kêu gọi chúng nên có hành động hòa bình như các đảng cộng sản anh em của họ ở Đông-âu. Nhưng e rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra vì khi đọc những bức thư gửi các trùm Việt gian cộng sản, các giới chức chóp bu ngụy quyền Hà nội trong phần sau của "Mây mù thế kỷ", thấy: anh anh, tôi tôi thật thân mật, ngọt như mía lùi cứ như là: tình trong như đã, mặt ngoài còn e, thì làm sao me-xừ đại tá ly khai (cuội) có đủ dũng cảm thực hiện "đấu tranh dân chủ" cho đất nước – Vì thực ra, người tị nạn thừa hiểu sự phổ biến những bức thư đó của nhà kịch sĩ cuội này là không ngoài mục đích vẽ râu để giới thiệu cá nhân "đại tá Bùi Tín" cũng là một VIP; để mồi chài những con mồi nhẹ dạ theo "đại tá" thì sẽ có cơm, có cháo vì làm tà lọt cho VIP đâu là chuyện dễ. Đối với người bình thường luôn quan tâm đến đất nước, thì, nếu chấp nhận chạy theo, hoặc nghe lời dụ dỗ của VIP Bùi Tín là không khác gì đuổi ma cửa trước để rước quỷ cửa sau.

Dân số Việt Nam hiện nay là khoảng 82 triệu dân, nhưng đến 80 triệu cái đầu bị thất nghiệp, chỉ có vài cái đầu gọi "bộ chính trị" có công ăn việc làm là "nghĩ hộ cho 80 triệu cái đầu kia". Hải ngoại cũng đang có hiện tượng là gần 3 triệu cái đầu cũng không cần làm cái công việc "suy nghĩ", vì đã có một vài cái đầu gì đó nhảy ra xin "nghĩ hộ", được thể hiện bằng cách xúi dại người tị nạn cộng sản về thăm quê hương nên: "… mang theo những câu chuyện sinh động dân chủ, dân chủ có lợi như thế nào, về chống độc đoán, chống tham nhũng."


"Rằng hay thì thật là hay, nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!" Ðại tá lê dương Bùi Tín, xin đừng chơi trò dương đông kích tây, nói chuyện sinh động dân chủ và mó vào chuyện "chống độc đoán, chống tham nhũng" của các ông, không khác gì đi mò dế cọp. Công an Việt cộng đông như rươi, lỡ những lời đó lọt vào tai chúng thì cuộc đời ngủm củ tỏi à? Sao không kêu gọi "đa số đảng viên yêu nước như đại tá Bùi Tín đứng lên chống"? Nếu nói rằng sợ bị đảng bỏ tù thì nên kêu gọi và khuyến khích họ đồng loạt vứt thẻ đảng như Boris Yelsin (hình như đại tá Bùi Tín chưa bao giờ thực hiện điều này để chứng minh mình là người yêu nước). Nếu đảng không ngủm thì cũng phải thay đổi. Đây là phương pháp hòa bình và dễ nhất có thể thực hiện được mà không sợ "bị đảng bỏ tù" thì me xừ Bùi Tín không xúi mà chỉ xúi người tị nạn làm chuyện tào lao nguy hiểm. Hơn nữa, chuyện chống tham nhũng không phải là công việc của người tị nạn. Dính vào chuyện này là tự nhận mình là công dân của nước Công hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam; phải đóng hụi chết và có thể phải hy sinh mỗi tháng một ngày lương về thuế "trị giá gia tăng" (VAT).

Bùi Tín giảng chính trị, hận thù lung tung beng, vòng vo tam quốc để sau cùng chê người tị nạn cộng sản (quốc gia) không có văn hóa; lên lớp và giảng dạy về văn hóa, về hận thù với giọng lưỡi của kẻ lên mặt thầy đời như sau:"Nhưng cũng nên thấy rằng, cần có cách nhìn văn hóa và tỉnh táo, có nghĩa là, chỉ nên hận thù đường lối lãnh đạo sai lầm của một số người cộng sản bảo thủ."


Người tị nạn cộng sản (quốc gia) chúng tôi không có văn hóa và tỉnh táo như đại tá lê-dương xuống bút viết ra với thái độ khinh thường. Nhưng, chúng tôi không mắc bệnh tâm thần và mù nên trút "hận thù" lên cái gốc cây Việt gian cộng sản để bứng toàn bộ cái cây đó. Còn, đại tá nhà báo cộng sản có: văn hóa – bao nhiêu? – tỉnh táo – như thế nào? – xin cho biết. Vì những gì nhà phản tỉnh cuội viết ra toàn là chuyện ruồi bu có lợi cho ngụy quyền Hà-nội, hoặc nhóm cộng sản phe cánh của cựu phó tổng biên tập báo Nhân dân đang tranh giành quyền hành, quyền lợi ở trong nước.

Và, nếu người đọc, đặt trọng tâm hơn khi đọc, sẽ phát giác ra mục đích của tên đại tá nhà báo cộng sản này cố làm mọi người hiểu rằng tình trạng tồi tệ của đất nước không do bọn cộng sản “không bảo thủ” gây ra; vì thế, chỉ nên: hận thù đường lối lãnh đạo sai lầm của một số người lãnh đạo bảo thủ; nghĩa là, không nên: hận thù những tên cộng sản “không bảo thủ”.

Tuyên truyền mơ hồ, hoang tưởng như thế thì làm sao gây được sức thuyết phục vì có ai biết bọn người này là cha căng chú kiết nào để có thái độ. Còn, nếu muốn quảng cáo cho các loại “đấu tranh dân chủ” với những cái áo khoác màu mè “chiến sĩ dân chủ, tiến sĩ này, giáo sư kia” v.v… của lò Ba-đình thì chỉ tốn công và mất thời giờ thôi, vì chúng đã lòi mặt cuội, là cò mồi của đảng Việt gian cộng sản. Xin nhớ, hiện nay là thế kỷ 21, không phải thời kỳ 1945, tuyên truyền kiểu mắt Hồ chí Minh có bốn con ngươi như công tử Trùng Nhĩ bên Tàu cộng, không còn thích hợp. Tóm lại, theo ý Bùi Tín, mọi người nên vất cái máy vi tính vào thùng rác để tin những gì hắn viết ra.

Cách lý luận cho thấy Bùi Tín cố tình đưa người đọc vào mê hồn trận, để nghĩ rằng là đã có những tên cộng sản “không bảo thủ chống lại bọn bảo thủ”; là sự thúc đẩy người tị nạn chấp nhận làm cái đuôi hậu thuẫn cho bọn này, và v.v…

Tại sao Bùi Tín lại chủ quan như vậy? Tại vì sự tự kiêu tự đại của con người cộng sản vẫn còn trong máu của hắn; cộng thêm một số trí thức miền Nam, tự nguyện làm tà lọt công kênh tên đại tá cộng sản này lên tận mây xanh. Vì vậy, lòng tự phụ của tên cộng sản gạo cội này cũng tăng theo nhịp độ nịnh bợ đó, đã nhắm mắt viết láo, viết vô trách nhiệm, không cần xét đến những dữ kiện thực tế lịch sử - là, từ khi tên đại Việt gian Hồ chí Minh và cái đảng cộng sản của hắn ra đời, tiếp nối cho đến bọn chóp bu hiện nay, tất cả đều nhất trí từ tư tưởng đến hành động… Việt gian. Thí dụ: Nếu không có sự đồng tâm nhất trí của Hồ chí Minh và đồng bọn, thử hỏi hai tên Ung văn Khiêm và Phạm văn Ðồng có dám ký công hàm dâng các hải đảo của Việt Nam cho Tàu cộng? Bây giờ, hãy nhìn vào những biến cố tương tự, sẽ thấy bọn chóp bu ngụy quyền Việt gian Hà-nội hồ hởi phấn khởi dâng thêm đất thêm biển cho quan thầy của chúng; có ai thấy được bất cứ sự phản kháng nào, dù là hình thức từ bọn chóp bu, không ngoài những bào chữa có tính cách lấy lệ cùng với tuyên bố “thắng lợi”(?). Xin hỏi: Tại sao những tên chóp bu cộng sản không bảo thủ vẫn im hơi lặng tiếng? Chúng trốn ở xó xỉnh nào và làm gì? Tóm lại, tên phản tỉnh cuội với sự trợ lực của bọn tà lọt quyết tâm đưa người tị nạn cộng sản vào con “đường mù thế kỷ”!

Một vấn đề khác cần xác định là: ngụy quyền Hà-nội không phải là "chính phủ" của người tị nạn cộng sản thì không có cái kiểu chống, hoặc hận thù chính phủ như Tây, Đầm chỗ “nhà báo” đang ăn dầm nằm dề; tức là chống thiệt, chống tới cùng bọn làm tay sai cho ngoại bang, bán nước, buôn dân, giết dân… là bè lũ đảng Việt gian cộng sản.

Dù múa bút nhuần nhuyễn đến độ nào chăng nữa, nguời tị nạn (quốc gia) cũng thấy Bùi Tín đang cố nắm cộng đồng này để bè cánh ở trong nước có thế mặc cả, hoặc đá đít "một số (đối thủ) người cộng sản không cùng phe cánh" để nắm quyền. Hoặc, bọn ngụy đương quyền ở Hà-nội thấy nhà ly khai cuội nắm được tập thể tị nạn nên phải mời về làm tổng bí thư đảng Việt gian cộng sản, hay thủ tướng nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam?

Cuộc chiến hiện nay nằm trong phạm trù tư tưởng, văn hóa. Mục tiêu chính của chúng là triệt hạ những thế hệ đã chiến đấu chống quân đánh thuê xâm lược đỏ Việt gian cộng sản để bảo vệ miền Nam Việt Nam. Có vô hiệu hóa được những thế hệ này thì mới mong đối phó những thế hệ ra đời ở hải ngoại trên con đường dài mới có hiệu quả. Chiến lược đập đầu chặn đuôi được ngụy quyền Hà-nội và tay chân ở hải ngoại tung hứng có chiến thuật. Vì vậy, các chính quyền từ 1945 đến 1975 của miền Nam, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa là những đối tượng chính, chúng không ngừng nghỉ bôi nhọ, hạ nhục để làm mất niềm tin của người tị nạn. Đồng thời, "nơi nào có áp bức thì nơi đó có đấu tranh"; hiểu rộng ra là vì nhân dân có bị áp bức nên mới có hận thù, mới có đấu tranh. Có nghĩa là, phải dập tắt hận thù là dẹp đấu tranh, nên những kêu gọi "quên quá khứ, xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải" là điểm chính trên mặt trận tuyên truyền của ngụy quyền Hà-nội từ nhiều năm qua.

Những dữ kiện trong "Mây mù thế kỷ" đều nằm trong kế hoạch của đảng Việt gian cộng sản. Lần này có thêm một điểm mới là đòi bỏ "Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ"*** qua cách hạ nhục bằng chữ nghĩa. Tóm lại, nội dung của "Mây mù thế kỷ" chỉ là cái vỏ bọc cho 12 chữ nằm trong "Lời nói đầu" mới chính là ý định của Bùi Tín. Xin trích lại dưới đây:

“... rũ bớt được những điều mơ hồ để nhìn nhận quá khứ."


Có nghĩa:

- Đảng cộng sản chiếm miền Nam là một thực thể bất khả hồi mà những người miền Nam phải chấp nhận = nhìn nhận quá khứ.


Thế nên:


- Tiếp tục chống cộng chỉ là điều mơ hồ, không tưởng – cần phải hủy bỏ tư tưởng này = rũ bớt được những điều mơ hồ.


Để tiến đến hòa giải hòa hợp dưới sự lãnh đạo của ngụy quyền Hà-nội.
*****
Ngày nay, sống trên phần đất phương tây, hai chân đạp đất, đầu đội trời, miệng nhai thực phẩm của vùng đất dân chủ tự do, văn minh của nhân loại đầu thế kỷ 21, Bùi Tín thừa hiểu Việt Nam phải đi con đường nào mới thoát ra khỏi vũng bùn đen hiện tại. Nhưng tiếc thay, Bùi Tín vẫn cố đẩy tập thể này vào con đường của thời đại Hồ chí Minh với tập đoàn Việt gian hiện nay ở Hà-nội! Thôi thì, thấy ông cứ loay hoay trong ngõ bí tư duy suốt hàng chục năm qua, xin góp chút ý kiến là ông nên chuyển đổi "Mây mù thế kỷ" thành "Tên mù thế kỷ", sự sáng suốt sẽ trở về với ông, canh bạc xì-phé chính trị này mới chấm dứt. Lúc đó, ông mới có đủ sức mạnh tinh thần để tự phủ định chính mình và nói chuyện nước non. Có được như vậy, ông sẽ thấy thoải mái và can đảm vuốt thẳng ngòi bút, trung thực với lương tâm để có nghị lực làm cuộc cách mạng bản thân là dám nhìn thẳng vào sự thực, viết lên những đau thương của dân tộc; đất nước bị dâng cho ngoại bang từng vùng, từng mảnh; "đấu tranh dân chủ" thực sự mới có cơ hội hiện lên trong trí của ông. Nếu không, cả nước sẽ không thể thoát vũng bùn đen vì bị ông kéo lún sâu thêm vào con "đường mù thế kỷ". Và, nếu là một chính nhân thì phải nhớ lời các cụ ta dặn:
"Tiên trách kỷ – hậu trách nhân"
______________


Chú thích:
*/*** Trích từ bài "Hoan nghênh ông Bùi Tín";
"Ông Bùi Tín và MMTK về Cờ Vang - Cờ đỏ" để biết thêm chi tiết. Xin liên lạc Web: http:// hon-viet.co.uk
** Trích từ sách "Chuyện thâm cung dưới Triều đại Hồ chí Minh" do: Cơ sở xuất bản Hưng Việt phát hành năm 2001 - USA.

Biển Ðông trích từ sách "Cờ Vàng - Cờ đỏ" của tác giả Lý Tuấn.


Trở lại Trang Quan điểm thời sự

No comments:

Post a Comment